×
×

Thấy mẹ g//ià bốc mùi l/ạ, con trai số//c nặ/ng khi phát hiện sự thật ki//nh hoà//ng trong toi/let

Thấy mẹ g//ià bốc mùi l/ạ, con trai số//c nặ/ng khi phát hiện sự thật ki//nh hoà//ng trong toi/let

Hùng vốn là con trai duy nhất trong nhà. Từ ngày lấy vợ và chuyển ra sống riêng, anh ít khi về thăm mẹ. Mỗi tháng, anh đều gửi tiền nhưng hiếm khi ngồi lại lâu để trò chuyện. Trong lòng anh vẫn nghĩ: “Miễn là có tiền, mẹ chẳng thiếu thốn gì.”

Thế nhưng, những ngày gần đây, hàng xóm gọi điện báo cho Hùng rằng trong ngôi nhà nhỏ nơi mẹ anh sống một mình, thường xuyên bốc ra mùi hôi lạ. Ban đầu anh cho rằng có lẽ là mùi từ cống rãnh, chuột chết hay thức ăn ôi thiu. Nhưng càng ngày, mùi ấy càng nặng, khiến hàng xóm lo lắng.

Một chiều, Hùng quyết định về quê. Vừa bước vào sân, anh đã nhận ngay thấy mùi ngai ngái, hôi hắc, lan khắp căn nhà. Trong lòng anh nhói lên một dự cảm chẳng lành.

– Mẹ ơi, con về rồi đây! – Hùng gọi lớn.

Từ gian bếp, bà cụ lọm khọm bước ra, dáng gầy gò, mắt mờ đục. Vừa trông thấy con trai, bà cười hiền nhưng giọng run run:
– Con về rồi à? Mẹ… mẹ tưởng con quên mẹ rồi.

Hùng ôm lấy vai mẹ, nhưng vừa lại gần, anh sững sờ: chính từ cơ thể bà, mùi lạ hắt ra rõ rệt. Mùi tanh hôi pha lẫn mùi thuốc cũ, khiến anh nhăn mặt.

– Mẹ… mẹ có tắm rửa gì không? Sao người mẹ lại bốc mùi thế này? – Hùng lo lắng hỏi.

Bà cụ cười gượng, tránh ánh mắt con trai:
– Mẹ già rồi, tắm nhiều lại cảm lạnh. Với lại… nước yếu, mẹ ngại…

Câu trả lời không làm Hùng yên tâm. Anh nhìn quanh căn nhà, ánh mắt dừng lại ở cánh cửa toilet cũ kỹ. Cánh cửa đóng chặt, khe dưới hắt ra mùi khó tả.

Hùng tiến lại gần, run run đẩy cửa. Và rồi, anh chết lặng.

Bên trong, toilet bẩn thỉu, ngập ngụa nước đọng và mùi hôi nồng nặc. Nhưng thứ khiến anh sốc nặng chính là cảnh tượng mẹ già đã biến toilet thành nơi chứa… những vết máu khô lấm tấm cùng những miếng vải cũ loang đỏ.

Anh hoảng hốt:
– Mẹ! Sao lại thế này?

Bà cụ run run ngồi xuống ghế gỗ, hai bàn tay gầy guộc ôm lấy mặt. Nước mắt chảy dài. Một lát sau, bà nghẹn ngào:
– Mẹ không muốn con lo… Mấy tháng nay mẹ đau bụng dữ dội, đi ra toàn ra máu. Mẹ sợ vào bệnh viện tốn kém, con lại gánh nặng, nên mẹ cứ âm thầm chịu. Mỗi lần xong, mẹ giặt mấy mảnh vải, giấu trong toilet… không ngờ lại bốc mùi thế này.

Hùng chết sững, trái tim như có ai bóp nghẹt. Anh run rẩy nắm lấy tay mẹ:
– Trời ơi, sao mẹ giấu con chuyện lớn thế này? Tiền bạc con lo được hết. Chỉ cần mẹ khỏe mạnh thôi mà!

Bà cụ lắc đầu, giọng yếu ớt:
– Con còn vợ, còn các cháu. Mẹ không muốn phiền…

Lúc này, Hùng mới thấm thía. Bao lâu nay anh mải miết lo công việc, lo gia đình riêng, mà quên mất mẹ đã già yếu, cần sự chăm sóc nhiều hơn bất cứ thứ gì. Những tờ tiền anh gửi về không thể thay thế cho sự quan tâm. Và cũng chính vì sự thờ ơ đó mà mẹ anh đã một mình chịu đựng nỗi đau bệnh tật trong âm thầm.

Không chần chừ, Hùng vội gọi xe đưa mẹ lên bệnh viện thành phố. Bác sĩ sau khi thăm khám nghiêm trọng lắc đầu:
– Bà cụ bị xuất huyết đường ruột lâu ngày, lại để quá lâu không chữa trị. Nếu phát hiện sớm, mọi chuyện đã khác…

Nghe vậy, Hùng như ngã quỵ. Anh ôm chặt mẹ, bật khóc như đứa trẻ:
– Con sai rồi… Con vô tâm quá. Con sẽ ở bên mẹ, bất kể thế nào.

Những ngày sau đó, Hùng xin nghỉ làm, túc trực bên giường bệnh. Anh tự tay đút từng thìa cháo, tự tay lau người cho mẹ, như một cách để bù đắp những năm tháng vô tâm.

Trong đôi mắt mờ đục của bà cụ, ánh lên niềm hạnh phúc lẫn xót xa. Dù thân thể đau đớn, bà vẫn mỉm cười, bởi cuối cùng, bà đã có con trai ngồi bên, nắm chặt tay, không buông nữa.

Và trong lòng Hùng, lời hối hận ấy trở thành một vết khắc sâu, nhắc anh suốt đời: tình mẹ không thể chờ đợi. Một ngày ta lơ là, có thể chính là ngày đánh mất cơ hội yêu thương cuối cùng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News