Ở làng nghề Bàu Hạ, nhắc đến nước mắm ngon nhất vùng thì ai cũng nghĩ ngay tới ông Bảy Lực – người đàn ông trầm tính, làm nước mắm hơn 40 năm, chuyên ủ nước mắm mặn nguyên chất theo công thức gia truyền.
Nước mắm nhà ông thơm nức, đậm đà, sạch đến mức khách thành phố đặt mua quanh năm không đủ bán. Ai cũng hỏi bí quyết, ông chỉ cười:
“Nước mắm ngon thì phải ủ bằng cái tâm.”
Chẳng ai ngờ… thứ “tâm” ấy lại là thứ khiến cả làng rúng động.
Hôm đó, nhà ông Bảy kéo nhau đi giỗ tận bên ngoại. Cả sân chỉ còn dãy chum nước mắm đang phơi nắng chan chát.
Ba đứa trẻ trong xóm – thằng Hổ, thằng Tí và con Hà – đá bóng ngay đường làng. Không may quả bóng bay thẳng qua tường rào vào sân nhà ông Bảy. Cổng không khóa, lũ nhỏ líu ríu chạy vào.
“Được rồi, tui chui vô lấy cái bóng, tụi bây đứng ngoài trông nha!” – thằng Hổ nhanh nhảu.
Nó bước ngang mấy chum mắm thì bỗng thốt lên:
“Ủa? Sao hôi kì vậy?”
Mùi mắm nhà ông Bảy lâu nay dân làng quen rồi – thơm đặc trưng chứ không nồng. Nhưng hôm nay, nó bốc lên một mùi tanh chua khó tả, như có gì chết lâu ngày bị ủ.
Thằng Tí tò mò chạy vào xem. Chỉ vài giây sau, cả hai đứa lập tức khuỵu xuống, ngã lăn ra nền gạch.
Con Hà hoảng loạn, hét ầm lên kéo dân làng chạy đến.
Dân xóm kéo vào sân. Mấy người đàn ông bế hai đứa trẻ ra ngoài. May mà ngất vì ngạt mùi, không phải ngộ độc.
Khi mọi người còn chưa hiểu chuyện gì, bà Sáu bán cá đứng cạnh một chum bất giác thét lên:
“Trời đất ơi! Cái gì kìa trong chum nước mắm?!”
Mọi người ùa lại xem.
Ông Trụ – hàng xóm thân thiết với ông Bảy – run run mở nắp chum lớn nhất. Chỉ vừa hé ra, một mùi tanh, lạnh buốt như từ đầm lầy bốc lên.
Cả đám người nín thở nhìn vào.
Trong lớp nước mắm vàng nâu đặc quánh… một khúc xương trắng toát nổi lềnh bềnh.
Không ai tin vào mắt mình.
Một người run rẩy:
“Không lẽ… xương người?!”
Nắp chum thứ hai được mở ra. Lại xương.
Chum thứ ba… xương tiếp.
Tổng cộng 8 chum nước mắm có xương người lẫn trong đó.
Cả làng náo loạn.
Chiều đó, ông Bảy vừa về đến cổng thì thấy cả làng đứng kín sân nhà mình. Mặt ông tái mét khi thấy chum bị mở ra.
Ông gào lên:
“Ai cho động vào chum nhà tui!? Nắp ra là hư hết rồi!!”
Nhưng dân làng vây kín ông, gằn giọng:
“Ông giải thích đi! Mấy cái xương người trong chum mắm là sao?”
Ông Bảy cứng họng, nói không thành câu. Đến khi công an đến, ông mới thở dài gục xuống bậc cửa.
“Tôi không giết ai. Tôi chỉ… giữ lời hứa.”
40 năm trước, ông Bảy có người anh trai tên Bảy Nhẫn. Hai anh em cùng nghề ủ nước mắm, nhưng ông Nhẫn thì cực đoan, gia trưởng và hay bạo lực.
Một lần say rượu, ông Nhẫn đánh vợ đến mức người ta phải đưa đi cấp cứu. Hôm đó, ông Bảy lao vào can, hai anh em vật nhau trong sân. Lúc xô đẩy, ông Nhẫn ngã đập đầu vào cạnh chum, chết ngay tại chỗ.
Ông Bảy hoảng loạn, sợ bị quy tội giết người, nên chôn xác anh trai tạm sau vườn.
Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó.
Ba tháng sau, mùi nước mắm nhà ông Bảy bỗng ngon lạ thường, đậm vị đến mức khách tranh nhau mua.
Cho đến một đêm, ông nghe tiếng gõ cộc… cộc… cộc… từ dưới nền đất.
Ông Bảy kể:
“Đêm nào cũng vậy. Nó gọi tôi. Bảo tôi phải chôn nó theo cách của người làm nghề.”
Lời “người làm nghề” trong làng nghĩa là:
người chết trong nghề ủ mắm phải được “trả lại biển” – hòa vào muối mặn, để linh hồn không quấy nhiễu.
Trong cơn hoảng loạn, ông Bảy đã làm điều không ai ngờ:
Ông đào mộ anh trai, lấy xương, bỏ vào các chum mắm, tin rằng “trả về muối” thì linh hồn anh mới yên.
Và đúng thật:
Từ đó tiếng gõ đêm không còn, nước mắm nhà ông ngon lạ lùng, bán chạy nhất vùng suốt 30 năm.
CÚ TWIST CUỐI: KHÔNG CHỈ MỘT NGƯỜI
Khi công an khai quật vườn sau nhà ông Bảy để tìm phần thi thể còn lại, họ phát hiện hai bộ xương khác, nhỏ hơn.
Kết luận điều tra khiến cả làng chết lặng:
Đó là hai người đàn ông mất tích cách đây 20 và 12 năm, đều là thợ giúp việc từng làm cho ông Bảy.
Cả hai đều được báo “đã bỏ làng đi”.
Ông Bảy vẫn một mực khẳng định:
“Tôi không giết họ. Họ… tự tìm đến nhà tôi. Họ muốn được trả về biển như vậy.”
Không ai tin.
Nhưng tối hôm ông bị đưa đi, cả xóm nghe thấy từ khu chum nhà ông tiếng gõ cộc cộc vang lên, dù sân không còn ai.
VÀ CHUYỆN KINH HOÀNG NHẤT: NƯỚC MẮM NGON BẤY LÂU
Khi đem kiểm nghiệm, người ta phát hiện:
Nước mắm nhà ông Bảy càng ngon, càng đậm tinh đạm… chính là vì có vi sinh từ xương người phân hủy hòa vào.
Hóa ra, 30 năm qua, cả vùng xóm Bàu Hạ đã ăn nước mắm… của người chết.
Cả làng học nghề nước mắm truyền thống –
nhưng chỉ ông Bảy có vị nước mắm “nồng, mặn, sâu” đến kỳ lạ.
Giờ họ mới hiểu vì sao.