“Hay Cô Về Nhà Tôi Đi”, Anh Xe Ôm Mời Nữ Tỷ Phú Về Nhà, Không Ai Ngờ Cuộc Đời Anh Thay Đổi Mãi Mãi Kể Từ Đây
Anh Phúc ba mươi lăm tuổi.
Ở cái tuổi mà nhiều người đã có gia đình, nhà cửa ổn định, thì anh vẫn chạy xe ôm mỗi ngày, lặng lẽ len giữa dòng người. Chiếc xe cũ đến mức mỗi lần đề máy là phải vỗ nhẹ vào bình xăng. Áo khoác bạc màu, cổ tay áo sờn chỉ. Người ta nhìn anh, chỉ thấy một người đàn ông gầy gò, ít nói, chẳng có gì đáng để nhớ.
Anh từng có ước mơ.
Nhưng ước mơ đó chết dần theo từng năm mưu sinh.
Cha mất sớm, mẹ bệnh triền miên. Anh bỏ học giữa chừng, đi làm đủ nghề. Đến khi mẹ mất, anh cũng chẳng còn lý do để cố gắng nhiều hơn. Chỉ sống. Không hơn.
Chiều hôm ấy, trời đổ mưa bất chợt.
Anh Phúc đang dắt xe trú dưới mái hiên thì thấy một cô gái đứng cách đó không xa. Cô khoảng tuổi anh, dáng gầy, mặc áo khoác tối màu. Tóc ướt mưa bết lại, ánh mắt trống rỗng như người vừa đánh mất thứ gì đó rất lớn.
Cô nhìn quanh, như tìm ai đó, rồi ánh mắt dừng lại ở anh.
“Anh… anh có thể chở tôi đi một chút không?”
Giọng cô khàn, mệt mỏi.
Anh gật đầu.
“Cô đi đâu?”
Cô im lặng vài giây.
“Đi đâu cũng được.”
Anh hơi ngạc nhiên, nhưng không hỏi thêm. Người đời ai cũng có lúc không muốn nói.
Cô ngồi lên xe. Tay bám nhẹ vào yên sau, rất giữ kẽ. Anh chạy chậm, tránh ổ gà, tránh nước bắn lên người cô.
Mưa mỗi lúc một nặng hạt.
Đến một đoạn đường vắng, cô bỗng bảo anh dừng lại.
“Anh cho tôi xuống đây.”
Anh quay đầu.
“Trời mưa thế này…”
“Tôi quen rồi.”
Cô bước xuống, đứng lặng dưới mưa, không có ý định đi tiếp.
Anh Phúc nhìn cảnh đó, trong lòng bỗng thấy khó chịu. Không phải tò mò, mà là một cảm giác rất quen – cảm giác của người không còn nơi để đi.
Anh tắt máy xe, buột miệng nói:
“Hay cô về nhà tôi đi.”

Cô sững người.
“Anh nói gì?”
Anh gãi đầu, nói thật thà:
“Nhà tôi nghèo. Chỉ là phòng trọ. Nhưng có mái che, có nước nóng. Trời thế này… đứng ngoài dễ ốm.”
Cô nhìn anh rất lâu. Trong ánh mắt có đề phòng, có nghi ngại. Nhưng cuối cùng, có lẽ vì quá mệt, cô gật đầu.
“Được.”
Căn phòng trọ của anh Phúc nhỏ, cũ, nhưng sạch sẽ.
Anh luống cuống dọn lại cái bàn, rót cho cô cốc nước nóng.
“Cô ngồi tạm.”
Cô cầm cốc nước, hai tay run nhẹ.
“Cảm ơn anh.”
Họ không hỏi tên nhau ngay. Mỗi người đều mang theo một nỗi riêng, chưa sẵn sàng mở lời.
Đêm đó, cô sốt cao.
Anh Phúc thức gần như trắng đêm, nấu nước gừng, lấy khăn lau trán cho cô. Anh không nghĩ nhiều, chỉ làm những gì mình từng làm cho mẹ.
Sáng hôm sau, cô tỉnh lại.
“Anh… không sợ tôi là người xấu sao?” cô hỏi.
Anh cười nhạt.
“Tôi có gì để mất đâu.”
Cô im lặng.
Một lúc sau, cô nói:
“Tôi tên Mai.”
“Phúc.”
Họ không nói thêm gì nhiều. Nhưng trong cái im lặng ấy, không còn gượng gạo.
Cô Mai ở lại phòng trọ của anh hai ngày.
Hai ngày ấy, anh vẫn chạy xe. Cô ở nhà, dọn dẹp, nấu một bữa cơm đơn giản chờ anh về. Anh ngạc nhiên, nhưng không hỏi.
Tối ngày thứ hai, cô nói:
“Anh có biết tôi là ai không?”
Anh lắc đầu.
“Cũng không cần biết.”
Cô nhìn anh, ánh mắt lạ lẫm.
“Tôi rất giàu.”
Anh bật cười.
“Giàu mà phải đứng mưa à?”
Cô cúi đầu.
“Tôi là người điều hành một tập đoàn lớn.”
Anh Phúc im lặng vài giây, rồi gật đầu.
“Ừ.”
Chỉ vậy.
Không thay đổi ánh mắt. Không cúi người. Không nịnh nọt.
Điều đó khiến cô Mai… lần đầu tiên thấy khó thở.
Cô kể, giọng đều đều.
Cô sinh ra nghèo, lớn lên trong thiếu thốn. Cô thề phải giàu. Và cô làm được. Nhưng trong lúc leo lên, cô bỏ lại tất cả: gia đình, người yêu, bạn bè. Đến khi đứng trên cao, cô quay đầu lại thì… không còn ai.
“Tôi thắng rồi,” cô nói, cười nhạt.
“Nhưng tôi không biết thắng để làm gì.”
Anh Phúc nghe, không phán xét.
“Ít nhất cô còn sống,” anh nói.
“Tôi từng nghĩ mình chẳng có gì để mất… hóa ra cũng không còn gì để giữ.”
Ngày thứ ba, có người đến tìm cô.
Một chiếc xe sang dừng trước khu trọ. Một người đàn ông ăn mặc lịch sự bước xuống.
“Cô Mai… mọi người tìm cô khắp nơi.”
Lúc đó anh Phúc mới hiểu, người phụ nữ ngủ trên chiếc giường sắt cũ của anh… là người mà báo chí thường nhắc đến như nữ tỷ phú trẻ kín tiếng.
Cô Mai nhìn anh.
“Anh sợ không?”
Anh lắc đầu.
“Cô vẫn là người bị sốt đêm kia thôi.”
Cô cười. Lần đầu tiên, nụ cười ấy không gượng.
Trước khi đi, cô nói:
“Anh Phúc… nếu hôm đó anh không nói câu đó, chắc tôi đã không còn đủ tỉnh táo để quay lại.”
Anh xua tay.
“Chuyện nhỏ.”
Cô nhìn anh rất lâu.
“Với anh thì nhỏ. Với tôi… là một ranh giới.”
Vài tháng sau, cô Mai tìm anh.
Không phải để cho tiền.
Cô nói:
“Tôi cần một người làm việc cùng.”
“Vì sao là tôi?”
“Vì anh không coi tôi là tỷ phú.”
Anh Phúc không giàu lên trong một đêm. Nhưng anh có một công việc mới, một con đường mới. Quan trọng hơn, anh tin mình có giá trị.
Còn cô Mai, lần đầu tiên sau nhiều năm, có một người dám nói với cô:
“Về nhà đi.”
Không phải vì tiền.
Mà vì con người.
Và đôi khi, chỉ một câu nói rất bình thường… cũng đủ làm rẽ sang cả một cuộc đời.