Bà Lan, một người mẹ chồng khắc nghiệt, luôn giữ khoảng cách với con dâu, Minh Thư. Trong mắt bà, Minh Thư chỉ là một cô gái tỉnh lẻ, không môn đăng hộ đối với con trai bà, Hoàng Minh – một bác sĩ tài năng, người thừa kế cả gia tài phức tạp danh tiếng của gia đình. Từ ngày cưới, cô Lan không giấu cơn giận, từ việc chê bai cách Minh Thư nấu ăn, đến việc bóng gió rằng cô “may mắn” mới cưới được Hoàng Minh. Minh Thư, dù đau lòng, vẫn tĩnh lặng chịu đựng, cố gắng làm tròn bổn phận con dâu.
Hoàng Minh, người chồng tận tụy, luôn cố gắng làm việc cầu nối giữa mẹ và vợ, nhưng áp lực công việc tại bệnh viện tạo ra nhưng ít có thời gian hàn gắn độc lập gia đình. Anh yêu Minh Thư, nhưng cũng không hoang đối đầu trực diện với mẹ mình. Cuộc sống hôn nhân của họ vì thế mà luôn có một bức tường vô hình.
Một buổi chiều mưa tầm tầm, Hoàng Minh chiến đấu ngay tại bệnh viện trong ca trực. Anh được đưa lên thảo luận cấp cứu để thư giãn thần kinh. Tin tức như đánh ngang cả gia đình. Bà Lan suy vã đến bệnh viện, mẫu mặt tái sinh, đôi tay run run khi nhìn con trai bất động qua cửa kính phòng bệnh. Minh Thư cũng có mặt, nhưng cô nằm im đứng ở góc phòng, đôi mắt đỏ hoe nhưng không nói lời nào.
Trong lúc chờ đợi, bà Lan, trong cơn cuồng loạn, quay hát Minh Thư và buột miệng: “Cô làm gì mà không chăm sóc nó? Nếu nó có mệnh hệ gì, cô đừng hòng bước chân vào nhà này nữa!” Minh Thư trả lời lại, nhưng bàn tay se khít điện thoại như nén nén điều đó.
Đúng lúc đó, điện thoại bà Lan rung lên. Một tin nhắn từ Minh Thư hiện ra: “Ai tiêu người trả.”
Bà Lan sừng sững, như bị ai đánh vào mặt. Lời nói ngắn gọn, lạnh lùng, không một chút giải thích. Bà quay sang nhìn Minh Thư, nhưng cô đã rời đi, chỉ để lại bóng mờ mờ trong hành lang bệnh viện. Bà Lan cảm thấy mạch máu lên đầu, vừa giận dữ, vừa hoang mang. “Cô ta có ý gì? Dám hoàn thức tôi vào lúc này?” – bà nghĩ, đổ đầy giận dữ.
Câu chuyện quay ngược về vài tháng trước. Minh Thư, dù bị mẹ chồng đối xử lạnh nhạt, vẫn âm thầm chăm sóc gia đình. Cô biết Hoàng Minh làm việc quá sức, thường xuyên buổi tối nghiên cứu ca bệnh. Cô từng nhiều lần khuyên anh nghỉ ngơi, nhưng anh chỉ cười: “Anh là bác sĩ, không yêu người thì ai cứu?”
Một lần, Minh Thư vô tình được phát hiện trong cửa sổ của Hoàng Minh một danh sách dài các tài khoản ngân hàng, hóa đơn bệnh viện, và ghi chú về công việc anh bí mật chi trả viện phí cho nhiều bệnh nhân nghèo. Cô hạc khi biết anh đã âm thầm dùng tiền tiết kiệm chung của hai vợ chồng, thậm chí chấp nhận nhà họ đang ở để giúp đỡ người khác. Khi cô hỏi, Hoàng Minh chỉ nói: “Anh không muốn mẹ biết. Mẹ sẽ không hiểu đâu. Với anh, người nghiên cứu là trách nhiệm.”
Minh Thư, dù lo lắng, vẫn hỗ trợ chồng. Cô bắt đầu làm thêm giờ tại công ty, thậm chí còn nhận thêm việc làm tự do để bù vào khoản thiếu hồng. Nhưng bà Lan không biết điều này. Trong mắt bà, Minh Thư chỉ là một người vợ “vô dụng”, thông suốt ngày rộn ràng với công việc mà không chăm lo cho chồng.
Câu nói “Ai tiêu ai trả lời” thực chất bắt nguồn từ một lần cãi vã giữa Hoàng Minh và mẹ. Khi bà Lan vô địch anh tiêu xài hoàng phí, không để lại tài sản cho gia đình, Hoàng Minh đã cười buồn: “Mẹ ơi, ai tiêu ai trả. Con sống để cứu người, không phải để giữ tiền.” Minh Thư, khi đứng ngoài cửa, đã khắc sâu câu nói ấy vào lòng.
Quay lại hiện tại, ca mổ của Hoàng Minh kéo dài hơn dự kiến. Các bác sĩ bước ra, khuôn mặt nặng nề. Họ thông báo rằng Hoàng Minh đã qua cơn nguy kịch, nhưng anh ấy đã bị tổn thương sâu sắc không nguy hiểm, khả năng hồi phục hoàn toàn rất thấp. Bà Lan gần như rung động, còn Minh Thư chỉ im lặng gật đầu, rồi quay đi.
Ngày hôm sau, bà Lan đã nhận được email từ Minh Thư, kèm theo một tài liệu tệp. Trong đó là chi tiết tất cả những gì Hoàng Minh đã làm: danh sách bệnh nhân anh giúp đỡ, hóa đơn anh đã thanh toán, và cả hợp đồng thế chấp nhà. Đi kèm là một lá thư tay của Minh Thư:
” Mẹ, con xin lỗi vì tin nhắn hôm qua. Đó là câu nói cuối cùng Minh lặng con nếu có ngày anh không qua khỏi. Anh nói, nếu anh ra đi, mẹ sẽ không phải lo lắng về tiền bạc, vì anh đã ‘tiêu’ hết phần của mình để nghiên cứu người. Con chỉ muốn mẹ hiểu rằng Minh đã sống đúng với lý tưởng của anh ấy. Con ở sẽ lại chăm sóc anh, dù mẹ có chấp nhận con hay không. Nhưng con mong mẹ hãy tự hào về anh ấy.”
Bà Lan đọc xong, nước mắt rơi lã chã. Bà nhận ra mình đã viết giá khi đánh giá Minh Thư, và tất cả những gì con trai mình đã mang âm thầm mang theo. Câu nói “Ai tiêu ai trả lời” không phải là cách thức sơ bộ, mà là di nguyện của Hoàng Minh – một lời khẳng định về anh chọn sống và cống hiến.
Những ngày sau, Minh Thư ngày đêm trực bên Hoàng Minh, dù anh vẫn chưa tỉnh lại. Bà Lan, từ một nơi thích hợp, bắt đầu thay đổi. Bà yên nghỉ đến bệnh viện, mang theo những món ăn Minh Thư thích, và lần đầu tiên, bà nắm tay con dâu, nói: “Cảm ơn con, vì đã ở bên Minh.”
Câu chuyện lại với hình ảnh Minh Thư ngồi bên giường bệnh, đọc lại cuốn sổ tay của Hoàng Minh, nơi anh ghi: “Cứu một người là trả một món nợ cho đời.” Dù tương lai bất chấp, Minh Thư tin rằng, chỉ cần cô và bà Lan cùng nhau cố gắng, Hoàng Minh sẽ cảm nhận được tình yêu của họ, và có thể, một ngày nào đó, anh sẽ tỉnh lại.