×
×

Tôi trở mình, kéo chăn cao đến cằm, vẫn như mọi hôm — anh bảo phải trực ca đêm, 1 giờ sáng mới được nghỉ

5 Phút Nữa Xuống Mở Cửa Cho Anh

Nửa đêm.
Tiếng mưa lộp độp ngoài hiên, rả rích như gõ nhịp vào nỗi cô đơn trong căn phòng nhỏ. Tôi trở mình, kéo chăn cao đến cằm. Vẫn như mọi hôm — anh bảo phải trực ca đêm, 1 giờ sáng mới được nghỉ.

Điện thoại rung nhẹ.
Một dòng tin nhắn bật sáng giữa bóng tối:

“5 phút nữa xuống mở cửa cho anh.”

Tôi khựng lại.
Tim bỗng nhói lên một nhịp — ấm áp, hồi hộp, như thuở còn hẹn hò. Anh về sớm sao? Cả tháng nay ca đêm triền miên, có khi tôi còn chưa kịp nhìn thấy mặt chồng trọn một buổi.

Tôi bật dậy, chân trần đặt xuống sàn lạnh ngắt. Vừa đi vừa cười một mình, trong đầu nghĩ:
Anh lại sợ tôi ngủ say không nghe thấy cửa đây mà…

Tôi mở tủ, lấy chiếc áo khoác mỏng, vừa khoác vừa với tay bật đèn hành lang. Chợt nhớ anh hay lạnh, tôi rót sẵn cốc nước ấm, định lát nữa anh về là đưa liền.

Dưới sân, mưa vẫn rơi. Không thấy bóng người. Tôi ngó quanh qua khung cửa sổ, ánh đèn đường vàng đục, mờ nhòe.
Chắc anh đang gửi đồ trong xe, tôi tự nhủ.

Nhưng rồi, giữa cơn tĩnh mịch, từ căn nhà kế bên — nhà chị Hằng, người hàng xóm góa chồng cách đây hai năm — vang lên tiếng nói cười khe khẽ.

Ánh đèn nhà chị hắt ra qua tấm rèm mỏng. Một bóng đàn ông cao, mặc áo khoác màu xám tro quen thuộc, đang đứng ngay cửa.
Tôi nín thở.
Chiếc áo đó… chính là áo anh mặc đi làm tối nay.


Tôi rón rén tiến lại gần, tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Từ khe hở rèm cửa, tôi nhìn thấy anh — chồng tôi — đang cúi xuống, đôi bàn tay đặt lên vai người phụ nữ kia.
Họ đứng gần nhau đến mức, chỉ cần nghiêng đầu là môi chạm môi.

“Anh về trễ quá, em tưởng hôm nay không qua…”
Giọng chị Hằng dịu nhẹ, lẫn trong hơi thở mưa.

“Anh nhớ em quá. Nên nhắn luôn: ‘5 phút nữa xuống mở cửa cho anh’. Ai ngờ… lại gửi nhầm.”

Tôi chết lặng.
Câu nói ấy như một nhát dao lạnh xuyên thẳng qua ngực.


Điện thoại trong tay tôi run lên, rơi xuống nền gạch, màn hình vẫn sáng:
“Đã gửi tin nhắn thành công.”

Hóa ra, tin nhắn ấy — cái tin nhắn khiến tôi bật dậy giữa đêm, khiến tim tôi rộn ràng — vốn không dành cho tôi.
Là cho cô ta.

Tôi nấp sau bức tường, toàn thân tê dại. Từng từ họ nói với nhau cứa sâu vào trí não:

“Cô ấy có nghi ngờ gì không?”
“Không đâu. Cô ấy hiền, lại tin anh lắm. Chỉ cần anh bảo đi ca đêm, cô ấy không bao giờ hỏi lại.”
“Thế tốt. Em không muốn ai biết chuyện mình đâu…”

Tôi siết chặt tay, cắn môi đến bật máu. Một cơn buồn nôn trào lên, nghẹn ứ nơi cổ họng.
Bên trong, anh cúi xuống hôn chị.
Ánh đèn nháy, bóng hai người hòa vào nhau — thứ hình ảnh ám ảnh đến tàn nhẫn.


Tôi không biết mình đã quay về nhà bằng cách nào.
Cánh cửa đóng sập lại sau lưng, căn phòng trống rỗng, im phăng phắc.
Cốc nước ấm tôi rót cho anh vẫn còn bốc hơi.

Tôi ngồi thụp xuống nền, nước mắt rơi không tiếng.
Ngoài kia, tiếng mưa vẫn rơi lộp độp — như trêu ngươi, như nhắc lại: “5 phút nữa xuống mở cửa cho anh.”
Phải. Tôi đã mở cửa.
Nhưng là mở ra để nhìn thấy cánh cửa khác — nơi anh bước vào lòng người khác.


Điện thoại lại rung.
Tin nhắn mới từ anh:

“Em ngủ chưa? Anh phải ở lại làm thêm ca. Sáng anh về nhé.”

Tôi bật cười. Một tiếng cười méo mó, khàn đặc, trộn lẫn nước mắt.
Tôi không trả lời.
Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào dòng chữ ấy, rồi xóa sạch.


Sáng hôm sau, anh về.
Vẫn bộ đồng phục công nhân, vệt dầu loang trên tay, mùi khói xăng quen thuộc. Anh cười, đặt túi bánh lên bàn:

“Anh mua bánh cuộn em thích nè.”

Tôi nhìn anh, ánh mắt trống rỗng.
“Đêm qua mưa lớn lắm. Anh có ướt không?” – tôi hỏi nhẹ.

Anh giật mình thoáng qua, rồi cười gượng:

“À… anh trú ở xưởng nên không sao.”

Tôi chỉ gật đầu, mỉm cười — nụ cười mà chính tôi cũng thấy xa lạ.
Anh không biết rằng, trên chiếc áo anh đang mặc, có một vết son nhạt nơi cổ áo, và mùi nước hoa phụ nữ nồng nàn lẫn trong khói xăng.


Ba ngày sau, tôi nộp đơn nghỉ việc, rồi lặng lẽ thu dọn đồ.
Không một lời cãi vã, không một câu oán trách.

Khi anh trở về, thấy vali đã đóng sẵn, anh sững sờ:

“Em làm gì vậy? Em định đi đâu?”

Tôi ngẩng đầu, nhìn anh thật lâu.
“Anh nhớ tin nhắn đêm hôm ấy không?” – tôi hỏi.

Anh khựng lại, đôi mắt hoang mang.
“Tin nhắn nào?”

Tôi khẽ cười.
“Cái tin nhắn anh gửi nhầm đấy.”

Không khí đông cứng. Anh há hốc miệng, rồi lắp bắp:

“Em… em biết rồi à? Nghe anh nói… không phải như em nghĩ đâu…”

Tôi ngắt lời, giọng bình thản lạ thường:

“Em nghĩ sao cũng không còn quan trọng. Chỉ là… nếu một ngày anh muốn nhắn cho người khác, đừng gửi nhầm nữa. Vì người đau… là người chẳng đáng đau.”

Tôi kéo vali bước đi. Không ngoái lại.
Phía sau, tôi nghe tiếng anh gào tên tôi trong tuyệt vọng — nhưng tất cả đã muộn.


Hai tháng sau

Tôi dọn đến một nơi khác, bắt đầu lại cuộc sống mới.
Đêm nào cũng có tiếng mưa, nhưng tôi không còn sợ nữa.
Bởi vì, tôi đã học được rằng — đôi khi sự im lặng là câu trả lời mạnh mẽ nhất.

Một lần, trong lúc dọn hộp thư cũ, tôi thấy lại dòng tin nhắn ấy:

“5 phút nữa xuống mở cửa cho anh.”

Tôi không xóa.
Tôi để nó lại, như một kỷ niệm của lòng tin đã từng.

Bây giờ, mỗi khi ai đó hỏi tôi:

“Nếu người đàn ông phản bội, chị có tha thứ không?”

Tôi chỉ mỉm cười:

“Tôi không cần phải tha thứ. Tôi chỉ cần không mở cửa nữa.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News