Người đàn ông bước ra khỏi cổng tòa án, gương mặt rạng rỡ một cách trâng tráo. Anh ôm chầm lấy nhân tình trước mặt bao người, rồi cố tình quay sang người vợ cũ vừa bước ra, đôi mắt cô vẫn còn đỏ hoe.
Anh nở nụ cười khinh khỉnh:
“Cuối cùng cũng xong! Giải thoát rồi. Người như cô—vừa tàn tạ vừa không có đầu óc—đúng là chỉ để vứt đi. Để xem không có tôi, cô trụ được ở thành phố này bao lâu.”
Lời nói như những nhát dao cắm thẳng vào lòng người phụ nữ. Cô đứng im, bàn tay siết chặt chiếc túi, cố nuốt xuống những giọt nước mắt sắp trào ra.
Nhưng cô vẫn giữ tư thế thẳng lưng, chỉ hỏi khẽ:
“Anh nghĩ… hôn nhân này là trò đùa à?”
Anh ta bật cười:
“Trò đùa? Không. Là sai lầm lớn nhất đời tôi. May mà sửa kịp. Giờ thì nhìn lại bản thân mình đi. Không có tôi, cô chẳng là gì cả.”
Anh nắm tay nhân tình, khoác vai cô ta như thể thắng lợi, rồi quay lưng, chuẩn bị bước xuống những bậc thềm dẫn ra bãi gửi xe.
Và đúng khoảnh khắc ấy—
RẦM!
Một chiếc xe sang trọng phanh gấp ngay sát chân anh, bánh xe xoẹt qua mặt đường chỉ cách mũi giày anh vài phân. Anh giật bắn người, suýt ngã nhào. Nhân tình của anh hét lên chói lói.
Cửa xe mở ra.
Một người đàn ông trung niên mặc vest bước xuống. Ánh mắt sắc, quyền lực, gương mặt nghiêm nghị nhưng trầm ổn.
Ông ta bước thẳng đến phía người vợ cũ.
Và… cúi đầu chào cô với sự kính trọng hiếm thấy.
Rồi ông nói, rõ ràng từng chữ:
“Chủ tịch đang chờ cô. Xe đã sẵn sàng. Chúng ta phải về công ty họp ngay.”
Cả sân tòa án chết lặng.
Người chồng cũ trừng mắt nhìn, há hốc miệng:
“Ch… chủ tịch? Cô họp… công ty nào?”
Người phụ nữ khẽ lau nước mắt, lấy lại sự bình thản. Cô quay sang ông trợ lý:
“Cảm ơn. Tôi lên ngay.”
Rồi cô nhìn người đàn ông từng là chồng, nở một nụ cười nhẹ — không hằn học, không cay đắng, chỉ đầy tỉnh táo:
“Thành phố này rộng thật. Nhưng đâu phải ai cũng hiểu… ai mới là người không tự trụ nổi.”
Người chồng run giọng:
“Cô… cô làm ở đâu?”
Cô đáp gọn:
“Từ hôm nay, tôi chính thức là Giám đốc pháp lý tập đoàn L.H.
Vụ ly hôn này… chỉ là bước cuối cùng tôi cần để nhận chức.”
Nhân tình của anh lắp bắp:
“Chẳng phải cô bị đuổi việc sao? Không có ai nhận cô mà—”
Cô bình thản:
“Đó là những gì anh nghĩ. Còn thực tế, tôi im lặng vì đang trong thời gian bảo mật hợp đồng tiến nhiệm. Không phải chuyện nào tôi cũng cần giải thích với người đã phản bội mình.”
Cả sân tòa án vỡ òa những ánh nhìn choáng váng.
Cô bước đến cạnh chiếc xe sang. Trước khi mở cửa, cô nói câu cuối, không cao giọng nhưng đủ sức đẩy anh ta vào vực sâu xấu hổ:
“Anh từng là chồng tôi, nhưng chưa từng hiểu tôi.
Cũng may… vì nhờ vậy tôi mới nhìn rõ giá trị của chính mình.”
Cửa xe đóng lại. Chiếc xe rời đi, bỏ lại phía sau một kẻ đứng chết lặng—mặt trắng bệch, tim nghẹn lại—vì nhận ra người anh ta coi là “vứt đi”… đã đứng ở vị trí mà cả đời anh cũng chưa bao giờ với tới.