×
×

Bố vợ 89 tu;/ổi sống cùng chúng tôi suốt 20 năm mà tiết kiệm bủn xỉn không chịu tiêu một xu nào.

Bố vợ tôi – ông Tư – mất ở tuổi 89.
Ông sống cùng vợ chồng tôi suốt 20 năm, từ khi chân yếu tay run, không còn tự lo cho mình.

Tôi phải nói thật:
Ông cụ cực kỳ tiết kiệm, đến mức ai nhìn cũng phát bực.

Quạt hỏng không chịu thay, bảo “mới dùng có 12 năm”.

Mua bát đũa mới cho ông, ông gắt “đồ này dùng đến đời chắt chưa bể”.

Cho ông tiền tiêu vặt, ông giấu đâu chẳng biết, một xu cũng không đụng đến.

Thậm chí thuốc đau đầu vài chục nghìn, ông cũng ráng chịu chứ không cho tôi mua.

Vợ tôi nhiều lúc tủi:
“Nhà mình nuôi ba hai chục năm, ba không giúp lại được gì, đã vậy còn tiết kiệm quá mức…”.

Tôi thường chỉ cười xòa:
“Ông già rồi, tiết kiệm là bản tính, miễn ông vui là được.”

Ông ra đi nhẹ nhàng, trong lúc đang ngủ trưa.
Chúng tôi lo xong tang lễ, lòng buồn nhưng cũng nhẹ vì 20 năm chăm sóc, giờ ông không còn đau nữa.

Ai cũng nghĩ mọi chuyện đến đây là hết.

Nhưng chỉ 5 ngày sau, tôi nhận được cuộc gọi từ một luật sư lạ.

Giọng người ấy nghiêm túc:

“Anh là con rể của ông Tư phải không ạ?
Xin chia buồn… và tôi gọi để thông báo việc phân chia tài sản ông để lại.”

Tôi suýt đánh rơi cái điện thoại.

Tài sản… nào?

Vợ tôi mặt tái xanh, chắc mẩm kiểu gì ông cũng để lại nợ nần gì đó.

Luật sư đưa chúng tôi một tệp hồ sơ dày.
Trong đó là hợp đồng mua bán đất, sổ tiết kiệm, di chúc

Vợ tôi run bần bật:

Không lẽ… ba con giấu nợ?

Tôi cũng thở không ra hơi.

Nhưng luật sư mỉm cười:

“Không. Ông cụ không có nợ.
Ngược lại… ông có một khoản để dành lớn hơn anh chị tưởng nhiều.”

Ông mở laptop, chiếu lên màn hình hình ảnh thẻ ngân hàng đứng tên ông Tư.

Số dư hiện tại là:

6.872.000.000 đồng

Vợ tôi hét toáng lên.

Tôi ngồi sụp xuống ghế.

Không ai dám tin.

Luật sư đưa ra lá thư ông Tư viết tay, nhờ chuyển lại cho chúng tôi.

Tôi mở thư. Chữ ông run run:

“Ba biết các con cực khổ vì ba.
Ba già rồi, lương hưu chẳng bao nhiêu, nên sợ mình tiêu tiền của các con.
Ba bày ra cái tính tiết kiệm để các con khỏi phải tốn thêm vào ba.
Hai đứa chăm ba 20 năm, ba biết ơn nhiều lắm…
Số tiền này ba dành suốt hơn 60 năm trời, bán đất nhỏ góp đất lớn mà thành.
Ba không tiêu vì nghĩ chết cũng không mang theo.
Nên để lại cho hai con, coi như trả ơn những năm tháng cuối đời.”

Vợ tôi ôm mặt khóc như mưa.

Tôi đọc mà cay sống mũi.

Hóa ra suốt 20 năm, ông không phải bủn xỉn để dành cho mình…
Mà là để không trở thành gánh nặng cho gia đình.


4. Di chúc bất ngờ nhất

Luật sư tiếp lời:

“Ông cụ viết rõ:
Cho con rể 3 tỷ, cho con gái 3 tỷ.
Phần còn lại chia cho cháu nội ngoại.”

Tôi chết lặng.

Tôi – một thằng con rể – còn được chia ngang vợ.

Trong thư, ông giải thích:

“Nó không phải con ruột, nhưng nó chăm ba hơn cả con ruột.
Gửi nó 3 tỷ gọi là bù lại mấy năm nó tắm rửa, đút từng thìa cháo cho ba.”

Tôi không kìm được nữa.

Tôi khóc như một thằng trẻ con.

20 năm ở cùng, tôi từng nghĩ ông là người keo kiệt.
Nhưng đến cuối đời, ông lại cho tôi bài học lớn:

Người già ít nói, nhưng thương con bằng cách của họ.
Có những đồng tiền không tiêu, không phải vì tiếc… mà vì thương.

Khoản tiền đó không khiến tôi vui – nó khiến tôi thấy mình may mắn vì đã không bỏ rơi ông.

Tối hôm đó, tôi và vợ thắp nén nhang trước di ảnh ông.

Tôi chỉ nói một câu:

“Ba ơi, con hiểu rồi.
Ba đâu có keo kiệt… ba chỉ thương tụi con quá thôi.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News