×
×

Hôm cô đi, anh chạy xe theo đến tận bến, cầm chặt tay cô mà không biết nói gì ngoài câu: “Khi nào em quay lại, anh vẫn ở đây.”

Họ gặp nhau lần đầu vào năm lớp 11 — trong đội tuyển Toán của trường. Anh là người ít nói, cô lại năng động, luôn cười rạng rỡ mỗi khi tìm ra lời giải cho một bài khó. Còn anh thì chỉ lặng lẽ nhìn cô, thấy nụ cười ấy sáng hơn cả đáp án.

Ngày nào cũng vậy, sau giờ học bồi dưỡng, anh chở cô trên chiếc xe đạp cũ đi qua con đường làng rợp bóng tre. Cô ngồi sau, hay hát vu vơ, còn anh chỉ cười. Họ không nói lời yêu, nhưng cả hai đều hiểu — có một điều gì đó đã lớn dần trong tim mình.

Cho đến mùa hè năm lớp 12, biến cố ập đến. Em trai cô gặp tai nạn, chấn thương nặng và mất trí nhớ. Cả gia đình cô phải bán nhà, chuyển lên thành phố để tiện điều trị cho em. Hôm cô đi, anh chạy xe theo đến tận bến, cầm chặt tay cô mà không biết nói gì ngoài câu:

“Khi nào em quay lại, anh vẫn ở đây.”

Nhưng họ đều biết, 18 tuổi — lời hứa nào cũng mong manh.


Năm tháng trôi đi. Anh đỗ Đại học top đầu trong nước, rồi sau đó khởi nghiệp, gây dựng công ty bất động sản hàng đầu. Còn cô, đi du học suốt 5 năm trời rồi bặt vô âm tín.

Cho đến một ngày, cô trở về.
Người HR báo với anh:

“Có một ứng viên mới, học bên Pháp về, thành tích xuất sắc lắm. Cô ấy tên… Lan.”

Cái tên ấy khiến anh sững lại. Khi cô bước vào phòng, mọi âm thanh như ngừng lại. Vẫn là ánh mắt ấy, giọng nói ấy — chỉ khác là giờ cô đã chững chạc, dịu dàng, và… có một bé gái đi cùng.

Anh hỏi:

“Chồng em… đâu rồi?”
Cô chỉ mỉm cười:
“Em không muốn nhắc đến.”

Từ hôm đó, cô xin vào làm ở bộ phận nghiên cứu thị trường. Anh nhiều lần muốn giúp, nhưng cô giữ khoảng cách. Cô không bao giờ nhờ vả, không bao giờ để anh quan tâm quá giới hạn.

Rồi một buổi chiều mưa, cô lặng lẽ nộp đơn xin nghỉ việc.

“Em không muốn người ta nói em được nhận vì anh là giám đốc.”
Câu nói ấy khiến anh chết lặng.


Vài tuần sau, trên bản tin tài chính, anh thấy dòng chữ chạy ngang màn hình:
“Giám đốc điều hành Tập đoàn A bị điều tra vì gian lận tài chính.”
Anh nhìn thoáng qua ảnh kèm theo — rồi bàn tay run lên.
Đó là Minh, người bạn thân nhất của anh, người từng cùng anh chia sẻ từng chén rượu, từng giấc mơ tuổi trẻ.

Và rồi như mảnh ghép cuối cùng rơi xuống, mọi thứ sáng rõ.
Minh… chính là chồng của cô.

Anh không biết mình nên giận, nên thương hay nên khóc.
Một tình yêu bắt đầu từ những con số thuần khiết, đi qua bao năm tháng, cuối cùng lại dừng ở một phương trình không có nghiệm.

Đêm đó, anh lái xe đi qua con đường làng cũ, nơi từng chở cô bằng chiếc xe đạp cọc cạch năm xưa. Mưa vẫn rơi, lẫn trong ký ức là tiếng cô cười trong trẻo.
Và anh biết — có những người ta sẽ yêu cả đời,
nhưng không bao giờ có thể quay lại điểm xuất phát.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News