×
×

Chồng lương 50 triệu nhưng mỗi tháng chỉ đưa tôi có 1 triệu sinh hoạt phí, một ngày vợ cũ anh bất ngờ đến tìm tôi với số tiền 100 triệu

Tối hôm ấy, khi tôi vừa dọn dẹp xong bàn ăn, con gái chạy lại đưa cho tôi một phong bì màu trắng:

— Mẹ ơi, có người nhờ con đưa cho mẹ.

Tôi mở ra, bên trong chỉ vỏn vẹn một tờ giấy với dòng chữ nắn nót:
“Chị biết chồng chị gửi cho vợ cũ 20 triệu mỗi tháng không?”

Tôi đọc lại vài lần, tim đập nhanh. Không ghi tên người gửi, không địa chỉ. Nhưng từng chữ như mũi kim đâm thẳng vào ý nghĩ mà lâu nay tôi vẫn cố gạt đi: chồng tôi, Dũng, có những khoản tiền tôi chưa bao giờ được biết.

Dũng làm trưởng phòng kỹ thuật ở một công ty nước ngoài, lương 50 triệu một tháng. Anh vẫn đưa tôi 1 triệu mỗi tháng “để xoay sở chi phí gia đình”, phần còn lại… anh bảo “để anh lo”.

Tôi đã nhiều lần hỏi, nhưng anh luôn cười:
— Em cứ yên tâm, anh quản lý tiền tốt hơn em mà.

Một triệu, cho cả tiền ăn, điện nước, sữa cho con, xăng xe…? Không ít lần tôi phải vay tạm bạn để bù vào. Nhưng vì nghĩ chồng lo khoản lớn hơn, tôi nén lại.

Tôi bắt đầu để ý hơn. Một lần, khi anh nhờ tôi chuyển hộ tiền điện thoại từ tài khoản ngân hàng của anh, tôi thấy lịch sử chuyển khoản: đều đặn ngày mùng 5 hàng tháng, 20 triệu gửi đến một tài khoản tên “Nguyễn Thị Lệ”.

Cái tên không xa lạ — vợ cũ của anh.

Tôi im lặng, nhưng tim thì như lửa đốt.

Tôi tìm đến mẹ chồng. Bà đang nhặt rau ngoài sân, thấy tôi thì bảo:

— Con tìm mẹ có việc gì?

Tôi ấp úng:
— Mẹ… tháng này Dũng gửi mẹ bao nhiêu tiền ạ?

Bà cười hiền:
— Vẫn như mọi tháng, 25 triệu. Con biết đấy, mẹ còn phải thuốc men, rồi giúp đỡ em trai Dũng học đại học…

25 triệu cho mẹ, 20 triệu cho vợ cũ. Tổng cộng 45 triệu. Lương anh 50 triệu. Vậy phần cho tôi và con… chính xác là 1 triệu.

Tôi nuốt cục nghẹn. Hóa ra không phải anh “lo” gì khác, chỉ là chia tiền cho hai người đàn bà khác.

Tối đó, khi anh về, tôi đặt thẳng câu hỏi:
— Anh gửi cho vợ cũ 20 triệu mỗi tháng?

Anh hơi khựng, rồi gật:
— Ừ. Cô ấy nuôi con riêng của anh, anh phải có trách nhiệm.

— Còn mẹ anh? 25 triệu?
— Mẹ anh vất vả cả đời, anh muốn báo hiếu.

— Thế còn em và con?
— Em vẫn có tiền mà. Một triệu là đủ để em lo mấy thứ lặt vặt.

Tôi cười nhạt. Anh nói câu ấy dễ như đang bàn về giá một bữa cơm bụi.

Một tuần sau, tôi nhận được tin nhắn từ số lạ:
“Tôi muốn gặp chị. Về chuyện tiền Dũng gửi cho tôi.”

Chúng tôi gặp nhau ở một quán cà phê nhỏ. Lệ, vợ cũ của anh, mặc giản dị nhưng toát lên vẻ mạnh mẽ. Cô nói thẳng:

— Tôi biết chị khó chịu khi Dũng gửi tiền cho tôi. Nhưng thật ra, 20 triệu đó… tôi chỉ dùng một phần cho con, còn lại tôi để dành. Tôi định… gửi lại chị.

Tôi tròn mắt:
— Tại sao?

Cô thở dài:
— Dũng không nói thật với chị. Anh ta không nuôi con tôi từ sau ly hôn. Tôi có công việc ổn, không cần tiền anh ta. Nhưng tháng nào anh ta cũng gửi, tôi nghĩ có ngày chị sẽ cần sự thật.

Từ Lệ, tôi biết thêm: khoản 25 triệu gửi cho mẹ chồng cũng không hẳn là để “thuốc men” hay “giúp em trai học”. Một phần được chuyển ngược lại cho Dũng.

Cô nhấp ngụm cà phê, nhìn tôi:
— Tôi nghĩ anh ta đang tích một khoản lớn mà chị không hay biết. Có thể là chuẩn bị… rút khỏi cuộc hôn nhân này.

Tôi về nhà, nhìn Dũng đang chăm chú vào điện thoại, trong lòng lạnh buốt.

Tôi âm thầm sao kê toàn bộ giao dịch của anh trong ba tháng gần nhất, nhờ một người bạn làm ngân hàng hỗ trợ. Số tiền anh nhận lại từ mẹ và vợ cũ cộng vào… gần bằng 40 triệu mỗi tháng.

Tôi in tất cả ra, bỏ vào một phong bì, kèm đơn ly hôn đã ký sẵn, đặt lên bàn.

Tối hôm đó, anh bước vào bếp, thấy phong bì, mở ra, mắt tối sầm:
— Em làm cái gì thế này?

Tôi nói chậm rãi:
— Em trả lại cho anh 1 triệu mỗi tháng của anh. Còn anh… giữ lấy toàn bộ khoản anh dồn cho hai người kia. Em không muốn ở trong cuộc chơi này nữa.

Anh chợt đổi giọng:
— Em hiểu nhầm rồi. Anh để dành số tiền đó… cho em và con, phòng khi…

Tôi cắt lời:
— Phòng khi ly hôn à? Cảm ơn, nhưng anh giữ lấy.

Một tháng sau, tôi chuyển ra căn hộ nhỏ thuê gần chỗ làm. Lệ thỉnh thoảng gửi tôi ít tiền “cho cháu”, dù không cần thiết.

Tôi sống thanh thản hơn, không còn phải ngồi tính từng đồng trong một triệu còm cõi. Và tôi hiểu: đôi khi, cái mình cần không phải là thêm tiền, mà là bớt đi một người luôn nghĩ mình xứng đáng nhận tất cả.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News