Tiếng xe taxi khựng lại trước cổng, kéo theo một cơn gió khô và bụi đường phố Sài Gòn. Anh Hoàng chống tay vào ba lô, cơ thể mỏi nhừ sau gần một năm trời công tác ở mỏ đá tận miền Bắc.
“Xong rồi, về đến nhà rồi,” anh tự nhủ.
Cánh cổng sắt đã hơi gỉ sét, hé mở. Cái cảm giác lạ lẫm xộc lên. Không có tiếng xe máy, không có tiếng bếp núc lách cách mà anh quen thuộc. Chỉ có một sự tĩnh lặng đáng sợ.
Bước chân vào sân, anh thấy lạ lùng: Chiếc xe máy của Thùy (người vợ thứ hai của anh) đã biến mất. Sân nhà sạch sẽ đến bất ngờ, không còn vết bùn lầy hay cỏ dại như trước.
Anh đẩy cửa. Mọi thứ bên trong nhà bếp và phòng khách đều tối om. “Thùy! Bé Hạnh! Ba về rồi!” anh gọi lớn, giọng khàn đặc.
Từ phía hành lang dẫn vào phòng ngủ, một cái bóng nhỏ xíu xuất hiện. Đó là Hạnh, cô con gái lên tám tuổi của anh với người vợ đầu đã mất. Thay vì chạy ào đến ôm ba như những lần trước, Hạnh chỉ đứng lặng, đôi mắt to tròn, thâm quầng nhìn anh.
“Ba… ba về rồi,” con bé lí nhí.
Theo sau Hạnh, một cái bóng to lớn, đen tuyền lừ đừ bước ra. Đó là A-Lô, con chó Béc-giê lai được anh mang về nuôi từ lúc còn bé tí. A-Lô không vẫy đuôi mừng rỡ như mọi khi, mà đứng chắn trước mặt Hạnh, bộ lông dựng lên một chút, đôi mắt nhìn anh đầy cảnh giác, như thể anh là một kẻ xâm nhập.
“A-Lô, ngoan nào, là ba mà,” anh nhẹ giọng.
Hạnh đưa tay xoa đầu A-Lô, con chó mới chịu hạ bộ lông xuống, nhưng vẫn không rời vị trí bảo vệ con bé.
“Thùy đâu con? Sao nhà cửa tối om vậy?” anh hỏi, tim bắt đầu đập mạnh.
Hạnh cúi gằm mặt, tay siết chặt vạt áo: “Dì Thùy… dì ấy đi rồi, ba.”
“Đi? Đi đâu?”
“Dì ấy nói… dì ấy đi tìm hạnh phúc mới. Dì ấy đi cùng… chú Hùng ở tiệm sửa xe, ba ạ. Dì ấy đi sau Tết, từ lâu lắm rồi.”
Anh Hoàng đứng chết trân. Cả thế giới như sụp đổ dưới chân anh. Thùy, người anh tin tưởng giao phó căn nhà và đứa con bé bỏng, đã bỏ đi.
“Vậy… vậy ai chăm sóc con?”
Hạnh nhìn anh, rồi giọng con bé trở nên rắn rỏi hơn hẳn cái tuổi tám tuổi của nó:
“Con. Con tự chăm sóc mình. Và A-Lô… A-Lô là em trai của con.”
Anh Hoàng nhìn kỹ hơn. Góc bếp tuy nhỏ bé nhưng sạch sẽ không ngờ, bát đĩa rửa sạch xếp trên kệ. Anh thấy một cái nồi cơm điện nhỏ, và một chén cơm nguội còn sót lại trên bàn.
“Con tự nấu cơm à?”
Hạnh gật đầu. “Ba ơi… con biết cách bật bếp ga, nhưng con không dám. Con chỉ cắm cơm điện thôi. Còn thịt cá thì… A-Lô săn chuột ở sân, con đem kho cho nó ăn. À, con còn biết giặt đồ nữa, con giặt bằng tay cho đỡ tốn điện.”
Nước mắt anh Hoàng bắt đầu chực trào. Anh lao đến ôm chầm lấy con gái. Hạnh ôm chặt lại anh, nhưng vẫn không quên đưa một tay đặt lên lưng A-Lô. Con chó gừ gừ một tiếng nhỏ, dụi đầu vào chân Hạnh, hoàn toàn là một người bảo vệ tận tụy.
“Ba xin lỗi con, Hạnh. Ba đã bỏ con một mình,” anh nghẹn lời.
Hạnh ngước lên, đôi mắt không còn vẻ thâm quầng mà ánh lên sự kiên cường và tình yêu thương vô bờ bến.
“Không sao đâu ba. A-Lô ngoan lắm, nó bảo vệ con suốt. Nó là em trai của con mà.”
Anh Hoàng đưa tay ôm cả Hạnh và vuốt ve A-Lô. Anh biết, trong căn nhà trống trải này, con gái anh đã lớn lên một cách khủng khiếp, và con chó trung thành đã giữ vai trò của một người thân, một người bảo vệ, một ‘người em trai’ thực thụ. Chuyến công tác này đã cướp đi mái ấm hạnh phúc, nhưng lại trả về cho anh một cô con gái dũng cảm và một người bạn bốn chân trung thành đến mức phi thường.
Ngày trở về không mang lại sự bình yên, mà mang đến một khởi đầu mới, với hai sinh linh nhỏ bé đã dựa vào nhau để sống sót.