Nhà ông Phước ở vùng ven thị xã có hai đứa con — anh trai tên Lâm, em gái nuôi tên Vy.
Vy được ông bà nhận về từ năm tám tuổi, mồ côi, ngoan ngoãn, lễ phép.
Từ nhỏ, Lâm và Vy lớn lên bên nhau, cãi nhau chí chóe như anh em ruột, ai cũng nghĩ sau này Lâm sẽ cưới cô nào khác, Vy sẽ lấy người xa quê.
Nhưng rồi năm Vy tròn 22, Lâm đột nhiên tuyên bố trước cả nhà:
“Con muốn cưới Vy. Con yêu cô ấy thật lòng.”
Cả bàn ăn lặng ngắt.
Bà Phước buông đũa, mặt tái đi:
“Hai đứa là anh em!”
“Không cùng máu mủ, mẹ à,” Lâm đáp, giọng chắc nịch.
Dù trái lương tâm, nhưng vì pháp luật không cấm, bố mẹ cuối cùng đành gượng gạo chấp nhận.
Họ nói nhỏ với nhau:
“Thôi thì miễn tụi nó hạnh phúc, miễn không ai chê cười…”
Đám cưới tổ chức giản dị trong xóm.
Hai đứa thuê trọ sống riêng, tưởng đâu cuộc sống bắt đầu êm đềm.
Ba tháng sau, Vy mang thai.
Lâm vui mừng, khoe khắp xóm rằng sắp được làm bố.
Nhưng rồi một buổi chiều, hai đứa dắt nhau về, mặt cắt không còn giọt máu, tay run run cầm tờ kết quả xét nghiệm thai nhi.
Ông Phước hỏi:
“Có chuyện gì vậy? Con Vy có chuyện gì à?”
Vy bật khóc, Lâm im lặng đưa tờ giấy ra.
Trên phần thông tin “Mẹ – Cha sinh học”, bác sĩ ghi chú nhỏ:
“Kết quả ADN cho thấy người cha và người mẹ có quan hệ huyết thống bậc một – cha con.”
Cả nhà chết lặng.
Ông Phước ngã xuống ghế, mặt tái như tro.
Mấy giây sau, bà Phước lắp bắp:
“Không… không thể nào… Con Vy là con nuôi mà…”
Lâm run rẩy, rút trong túi ra một tờ giấy cũ kỹ — giấy nhận nuôi năm xưa.
Góc phải tờ giấy, dòng chữ mờ nhòe, ai đó đã gạch bỏ họ của đứa bé rồi viết chèn lên bằng nét chữ khác.
Người ký tên nhận con khi ấy… chính là ông Phước, nhưng tên người giao con — lại trùng với người phụ nữ từng là người yêu cũ của ông trước khi cưới bà.
Bà Phước đứng không vững.
Vy quỳ sụp xuống khóc, còn Lâm chỉ lẩm bẩm một câu khiến ai nghe cũng lạnh sống lưng:
“Thì ra… em không phải em gái nuôi… mà là em gái ruột của con thật.”