Bến Sông Năm Ấy
1. Đêm mưa bão
Đêm ấy, mưa như trút, gió gào rít, sông dâng lên cuồn cuộn. Căn chòi nhỏ của ông Lâm – lão ngư dân sống một mình ven bờ – chập chờn ánh đèn dầu. Ông quen với mưa gió, nhưng vẫn giật mình khi nghe tiếng kêu cứu xé màn đêm:
– Cứu… cứu con với!
Ông lao ra, thấy một bóng nhỏ bị dòng nước cuốn xoáy. Không kịp nghĩ, ông nhảy xuống, tay quẫy mạnh giữa sóng dữ. Mất một lúc vật lộn, cuối cùng ông cũng kéo được cô bé lên bờ. Người run cầm cập, mắt lạc thần, ông phủ áo mưa lên, ôm sát vào ngực:
– Con ơi, cố lên, có bác đây rồi…
Đêm đó, cô bé ngủ thiếp trong chăn rách cũ. Sáng hôm sau, khi trời vừa hửng nắng, ông Lâm tỉnh dậy thì… không còn thấy cô bé đâu nữa.
Ông chạy dọc bờ sông, hỏi thăm hàng xóm, nhưng chẳng ai biết. Cứ như thể đứa trẻ ấy chỉ là một bóng ma trong cơn bão.
2. Nỗi ám ảnh suốt 10 năm
Mười năm trôi qua. Ông Lâm tóc đã bạc trắng, lưng còng hơn, vẫn sống đơn độc bên con sông cũ. Người ta hỏi sao không dọn về với con trai – anh Tuấn – ở thành phố, ông chỉ cười khàn:
– Quen sông nước rồi, đi đâu được.
Nhưng trong lòng, ông chưa bao giờ thôi nghĩ đến cô bé năm xưa. Có đêm ông mơ thấy bàn tay nhỏ xíu níu chặt tay mình giữa lũ, rồi bừng tỉnh, tim đập thình thịch.
Trong mắt anh Tuấn, cha mình chỉ là ông già cố chấp, chẳng chịu buông cái chòi mục nát. Anh trách:
– Bố cứ bám lấy con sông này để làm gì? Nhà trên phố dư chỗ. Ở đây mưa bão nguy hiểm, lỡ có chuyện gì ai biết mà lo?
Ông Lâm lặng im. Anh Tuấn đâu hiểu, nơi đây là nơi ông từng cứu một sinh mạng, nơi ký ức ấy neo lại.
3. Cuộc hội ngộ bất ngờ
Một ngày hè oi ả, có đoàn tình nguyện về xã tổ chức phát quà cho trẻ nghèo. Trong buổi lễ, ông Lâm thấy một cô gái trẻ bước lên phát biểu. Giọng cô ấm áp, ánh mắt sáng ngời.
– Tôi là Ngọc, 22 tuổi, hiện làm tại một tổ chức từ thiện. Tôi từng lớn lên trong cô nhi viện. 10 năm trước, tôi đã được một người cứu khỏi trận lũ. Từ đó, tôi luôn mơ ước trở thành chỗ dựa cho người khác.
Ông Lâm sững người. Cái tên “Ngọc”, gương mặt ấy… phải, chính là cô bé năm nào! Tim ông đập loạn, đôi mắt già nua rưng rưng.
Sau buổi lễ, ông run run đến gần:
– Con… con có phải… là đứa bé năm bão lũ không?
Ngọc quay lại, sững sờ. Khi ông kể chi tiết từng khoảnh khắc đêm mưa ấy, cô bật khóc:
– Bác… chính là người đã cứu con!
Cả hai ôm nhau, bao nhiêu năm trời dồn nén vỡ òa trong phút chốc.
4. Mâu thuẫn gia đình
Ngọc từ đó thường xuyên qua lại thăm ông Lâm. Cô coi ông như người thân, bù đắp những năm tháng mồ côi. Ông Lâm vui lắm, có người trò chuyện, chòi nhỏ bên sông bỗng rộn rã tiếng cười.
Nhưng chuyện này khiến anh Tuấn – con trai ông – khó chịu. Anh vốn đã bực vì cha không chịu về thành phố. Giờ thấy một cô gái xa lạ thân thiết với cha hơn cả con ruột, anh nổi giận:
– Bố thật nực cười! Một người dưng nước lã mà bố coi như con. Trong khi con đây, bố chẳng bao giờ nghe lời.
Ông Lâm trầm ngâm:
– Ngọc không phải người dưng. Nếu ngày ấy bố không cứu, con bé đã chết. Bố mang ơn sông, và cũng mang trách nhiệm với nó.
– Trách nhiệm gì chứ! – Tuấn gắt. – Cô ta chỉ lợi dụng bố già để lấy tiếng tốt thôi.
Ngọc nghe, nước mắt chực rơi. Cô quay đi, nhưng lòng quặn thắt.
5. Sự thật hé lộ
Một lần, Tuấn về quê, thấy cha và Ngọc cùng quét sân, nói cười vui vẻ. Anh không chịu nổi, to tiếng:
– Bố có biết thiên hạ đang đồn gì không? Rằng bố già rồi còn ham vui với gái trẻ!
Ông Lâm sững sờ, mặt tái đi. Ngọc òa khóc chạy ra khỏi sân.
Hôm sau, cô đến chào ông:
– Có lẽ con không nên xuất hiện, để chú Tuấn hiểu lầm. Nhưng bác hãy tin, lòng con chỉ có sự biết ơn.
Ông nắm tay cô, khàn giọng:
– Con là ân nghĩa của đời bác. Đừng để miệng đời làm mình xa nhau.
Tin đồn vẫn lan khắp xóm, Tuấn càng gay gắt, ép cha dọn về thành phố. Ông Lâm kiệt sức vì mâu thuẫn, bệnh tim tái phát.
Trong cơn nguy kịch, chính Ngọc đưa ông vào viện, túc trực chăm sóc. Tuấn chứng kiến cảnh cô gái trẻ thức trắng đêm, lo lắng từng chút, mới dần bừng tỉnh.
6. Hóa giải
Một tối, Tuấn ngồi bên giường bệnh, nhìn cha thở khó nhọc, nhìn Ngọc cẩn thận đắp chăn. Anh nghẹn ngào:
– Tôi… đã sai rồi. Xin lỗi em.
Ngọc khẽ lắc đầu:
– Em chỉ mong anh hiểu, tình cảm của em với bác là tình cha con. Bác là ân nhân, là gia đình duy nhất em có.
Tuấn cúi đầu. Lần đầu tiên, anh thấy mắt cha sáng lên niềm vui, dù yếu ớt.
Sau lần ấy, ông Lâm hồi phục, dọn về thành phố sống cùng Tuấn. Nhưng ông vẫn thường nhắc:
– Thi thoảng cho bố về sông, thăm lại bến cũ, với con bé Ngọc nữa.
Tuấn gật đầu, không còn cản nữa.
7. Một mái nhà
Mười năm sau ngày gặp lại, mối quan hệ ba người đã thành một gia đình thực thụ. Ngọc gọi ông Lâm là “bố”, gọi Tuấn là “anh”. Mỗi dịp lễ tết, cả ba quây quần bên mâm cơm ấm cúng.
Ông Lâm mãn nguyện, nắm tay hai “người con”:
– Đời bố coi như không còn gì tiếc nuối. Đêm mưa bão năm ấy, bố không chỉ cứu một sinh mạng, mà còn có thêm một đứa con gái.
Nước mắt Ngọc rơi trên bàn tay gầy guộc, còn Tuấn mỉm cười:
– Con cũng cảm ơn Ngọc. Nhờ em, con mới hiểu thế nào là tình thân thật sự.