Tiếng dao băm trên thớt đá đều đặn, khô khốc như nhịp tim của một kẻ đã chết lâm sàng. Trong căn bếp dát vàng ròng, tôi – chủ nhân thực sự của ngôi nhà này – đang lúi húi chuẩn bị món “Gan ngỗng áp chảo sốt vang đỏ” cho chồng và nhân tình của anh ta.
“Chị nhớ làm chín kỹ một chút, em không ăn được đồ tái, hại da lắm.”
Giọng nói nũng nịu của Vy vang lên từ phía sofa. Cô ta đang mặc chiếc áo choàng lụa mà Nam mua tặng tôi kỷ niệm 10 năm ngày cưới, đôi chân dài vắt vẻo trên thành ghế mà tôi dày công chọn lựa. Nam ngồi cạnh, vuốt ve mái tóc cô ta, ánh mắt nhìn tôi không chút gợn sóng, chỉ có sự ra lệnh lạnh lùng:
“Nhanh tay lên. Vy đói rồi. Xong việc thì cô xuống phòng kho dưới cầu thang mà ăn, đừng lảng vảng ở đây làm tụi này mất ngon.”
Ba tháng trước, Nam công khai đưa Vy về. Anh ta không ly hôn vì không muốn chia tài sản, thay vào đó, anh ta dùng quyền lực và sự thao túng kinh tế để biến tôi thành một “con sen” cao cấp. Tôi bị đuổi khỏi phòng ngủ chính – nơi tràn ngập kỷ niệm – để nhường chỗ cho những tiếng cười đùa lẳng lơ của họ mỗi đêm. Tôi im lặng. Tôi cam chịu. Tôi nấu ăn cho họ mỗi ngày.
Nhưng họ không biết rằng, sự im lặng của một người đàn bà bị dồn vào đường cùng chính là sự im lặng của một quả bom hẹn giờ.
Cao trào: Bữa tiệc của bóng tối
7 giờ tối. Ánh nến lung linh trên bàn tiệc. Nam và Vy ngồi đối diện nhau, hạnh phúc như một cặp uyên ương thực thụ. Tôi đứng nép vào bóng tối của hành lang, quan sát họ thưởng thức món khai vị.
“Rượu hôm nay ngon tuyệt, anh nhỉ?” Vy nháy mắt, nhấp một ngụm vang đỏ đậm đặc.
Nam cười mãn nguyện: “Cứ hưởng thụ đi em yêu. Từ mai, căn nhà này sẽ hoàn toàn thuộc về chúng ta. Tôi đã chuẩn bị xong giấy tờ chuyển nhượng, chỉ chờ ‘vợ tôi’ ký vào đêm nay thôi.”
Tôi bước ra từ bóng tối, trên tay cầm chiếc khay bạc đựng món chính. Gương mặt tôi không chút biểu cảm, nhưng đôi môi khẽ nở một nụ cười mà nếu Nam tinh ý, anh ta sẽ thấy nó giống hệt nụ cười của tử thần.
“Món chính đây. Gan ngỗng đặc biệt, ướp với… bí mật của lòng kiên nhẫn,” tôi thầm thì.
Sự thật kinh hoàng
Họ bắt đầu ăn. Một miếng, hai miếng. Vy đột nhiên buông dĩa, tay ôm lấy cổ họng, mặt biến sắc: “Anh… sao em thấy… khó thở quá? Người em nóng ran…”
Nam định đứng dậy đỡ cô ta nhưng chính anh ta cũng khuỵu xuống. Ly rượu trên tay anh rơi xuống sàn, vỡ tan tành như hạnh phúc giả tạo của họ. Anh ta trợn mắt nhìn tôi, giọng đứt quãng: “Cô… cô đã bỏ cái gì vào…”
Tôi kéo chiếc ghế chủ tịch, ung dung ngồi xuống đối diện họ, thong thả rót cho mình một ly nước lọc.
“Đừng lo, không có thuốc độc chết người ngay lập tức đâu. Tôi đâu có ngu mà đi tù vì hai người,” tôi bình thản nói, giọng lạnh như tiền. “Trong rượu là một loại hoạt chất gây ảo giác mạnh và làm liệt cơ tạm thời. Còn trong gan ngỗng? Đó là một loại gia vị đặc biệt được chiết xuất từ những ‘khoản nợ’ khổng lồ mà anh đã bí mật ký tên tôi vào những năm qua.”
Tôi lấy từ trong túi tạp dề ra một xấp tài liệu.
“Nam à, anh tưởng tôi mù sao? Anh dùng công ty của gia đình tôi để rửa tiền cho những dự án ma. Vy, cô tưởng cô là người tình bé nhỏ ư? Cô thực chất là ‘con cờ’ mà đối thủ của Nam cài vào để thu thập bằng chứng. Nhưng thật tiếc, cả hai đều đã rơi vào cái bẫy lớn hơn.”
Dấu chấm hết
Tôi lấy điện thoại ra, nhấn nút phát một đoạn ghi âm. Đó là cuộc hội thoại của Nam về việc lên kế hoạch dàn dựng một vụ “tai nạn” cho tôi để chiếm đoạt tiền bảo hiểm. Sắc mặt Nam từ tái mét chuyển sang trắng bệch.
“Cảnh sát đang trên đường tới đây. Không phải vì vụ ngộ độc này, mà vì đơn tố cáo tội phạm kinh tế và âm mưu giết người tôi đã gửi đi từ chiều,” tôi cúi sát tai Nam, thì thầm: “Phòng ngủ anh cho cô ta nằm, thực ra đã được tôi lắp camera 24/7. Mọi bằng chứng về việc anh dùng tài sản công ty chi trả cho nhân tình… đều đã nằm trên bàn của các cổ đông.”
Tiếng còi xe cảnh sát hú vang từ đằng xa, xé toạc màn đêm tĩnh lặng của khu biệt thự.
Tôi đứng dậy, cởi chiếc tạp dề nhuốm mùi dầu mỡ, ném nó lên người Vy – kẻ đang nằm quằn quại dưới sàn. Tôi thu dọn túi xách, bước ra cửa mà không một lần ngoảnh lại.
Bữa cơm tối nay quả thực rất ngon. Đó là bữa cơm của sự tự do.