Tôi và Hoàng quen nhau từ khi còn là sinh viên. Anh hiền lành, chân thành, nhà tuy không khá giả nhưng là người sống tử tế. Sau khi ra trường, chúng tôi đi làm vài năm, rồi tổ chức đám cưới. Lúc ấy, tôi nghĩ mình đã chọn đúng người.
Nhưng điều tôi không ngờ là, sau khi về làm dâu, cuộc sống không chỉ là “hai người” mà còn có… mẹ chồng.
Mẹ chồng tôi là người phụ nữ sắc sảo, giỏi tính toán. Ngay từ đầu bà đã không thích tôi – phần vì tôi xuất thân bình thường, phần vì gia đình tôi không giúp đỡ gì nhiều trong việc tổ chức đám cưới. Bà từng buông những lời thẳng thừng:
– Cưới vợ là để hỗ trợ nhau làm ăn, chứ cưới về mà chỉ biết ăn lương tháng thì bao giờ mới ngóc đầu lên?
Tôi nghe mà nghẹn họng. Nhưng vì thương chồng, tôi cố nhẫn nhịn.
Cuộc sống sau cưới không mấy êm đềm. Tôi đi làm, về nhà lại lo cơm nước, giặt giũ, dọn dẹp… nhưng chưa một lần được mẹ chồng công nhận. Bà soi tôi từng việc nhỏ, từ miếng rau xào chưa chín tới chiếc áo chưa là thẳng.
Rồi một ngày, tôi nghe được cuộc trò chuyện của mẹ chồng với người hàng xóm:
– Con dâu nhà tôi coi vậy chứ chẳng được tích sự gì. Có cô gái con bạn tôi giới thiệu, gia đình làm kinh doanh, tài sản hơn chục tỷ, nhìn nó mà tôi tiếc cho con trai tôi quá!
Tôi chết lặng. Hóa ra, bà đã có ý định thay thế tôi từ lâu. Những lời bóng gió, những thái độ lạnh lùng không phải vô tình – mà là sự sắp đặt có chủ đích.
Chưa dừng lại ở đó, mẹ chồng bắt đầu dựng chuyện. Hễ có việc gì trong nhà xảy ra, bà đều đổ lên đầu tôi: từ chiếc ly vỡ trong bếp đến hóa đơn điện nước tăng đột biến. Bà còn bảo chồng tôi:
– Mày nghĩ kỹ lại đi Hoàng ạ. Cưới vợ mà suốt ngày cãi vã, tốn tiền tốn của, vậy có đáng không?
Tôi thấy rõ chồng bắt đầu dao động. Anh ít nói chuyện với tôi hơn, hay về trễ, có khi cả đêm không về nhà.
Tôi hỏi, anh chỉ ậm ừ:
– Anh mệt, mẹ nói nhiều, em cũng nói nhiều. Cho anh yên một chút.
Rồi chuyện cũng đến đỉnh điểm.
Một tối, mẹ chồng đưa ra một bản “thoả thuận ly thân”, nói là để “hai đứa suy nghĩ lại, tạm xa nhau một thời gian cho dễ sống”. Nhưng tôi biết, bà chỉ đang tìm cách hợp thức hóa việc tách tôi ra khỏi nhà.
Tôi cười nhạt, nhìn thẳng vào bà:
– Mẹ muốn con đi, con sẽ đi. Nhưng con đi trong danh dự, chứ không phải cúi đầu chịu nhục.
Tôi xách vali rời khỏi nhà chồng giữa đêm. Không ai tiễn, chồng cũng không giữ.
Tôi về sống với bố mẹ ruột. May mắn là công việc tôi đang làm có cơ hội thăng tiến. Sau một đợt xét duyệt, tôi được cất nhắc lên vị trí trưởng bộ phận – mức lương tăng gấp đôi, kèm theo nhiều chế độ mới. Tôi tập trung toàn lực vào công việc, chăm sóc bản thân, sống tích cực hơn bao giờ hết.
Khoảng 3 tháng sau, công ty tôi hợp tác với một doanh nghiệp lớn trong nước để triển khai dự án mới. Hôm đó, tôi đại diện công ty đi ký kết hợp đồng. Bên đối tác bước vào phòng họp, tôi suýt ngỡ ngàng khi nhìn thấy… mẹ chồng cũ.
Bà đi cùng cô gái trẻ trung, ăn mặc sang trọng. Hóa ra, đó chính là “cô vợ mới tiềm năng” mà bà từng giới thiệu cho Hoàng.
Cuộc họp diễn ra, tôi vẫn giữ vẻ chuyên nghiệp. Kết thúc buổi ký kết, phía đối tác ra về, nhưng mẹ chồng cũ quay lại tìm tôi riêng. Ánh mắt bà nhìn tôi đầy bối rối.
– Con… dạo này khỏe không? – bà hỏi, không còn cái giọng kênh kiệu ngày nào.
Tôi chỉ mỉm cười, đáp lễ phép. Bà nói tiếp:
– Cái Linh… (cô gái mới) chia tay thằng Hoàng rồi. Nó không chịu nổi tính khí của con bé. Giờ Hoàng chẳng thiết gì nữa… Mẹ cũng có phần… sai.
Tôi nhìn bà, nhẹ nhàng nói:
– Mẹ không sai, mẹ chỉ chọn người mẹ cho là tốt hơn. Nhưng mẹ quên rằng, không phải ai giàu cũng biết giữ gìn, không phải ai nghèo cũng không thể vươn lên. Con không trách mẹ, vì nhờ mẹ, con mới học cách tự đứng vững bằng đôi chân mình.
Mặt bà đỏ bừng. Bà rời đi, dáng vẻ cứng nhắc ngày nào giờ đã biến thành lúng túng và đầy ngại ngùng.
Vài tuần sau, Hoàng tìm đến tôi. Anh gầy đi, ánh mắt vẫn là ánh mắt xưa, chỉ khác là không còn tự tin. Anh hỏi tôi có thể quay lại không.
Tôi lắc đầu:
– Em của ngày xưa đã từng chờ anh giữ lại. Nhưng giờ em của hiện tại, không còn chỗ cho những người buông tay quá sớm.
Cuối cùng, tôi không hả hê, không trả thù. Nhưng tôi tin: Sự bình tĩnh, kiên cường và nỗ lực chính là câu trả lời rõ ràng nhất. Và cái kết của mẹ chồng tôi – không phải là thất bại, mà là bài học bà phải ghi nhớ đến tận cuối đời.