×
×

Phúc biết nếu không nói, Linh sẽ bước vào một cuộc hôn nhân mà anh gọi là “bóng cũ”, mất đi quyền sống hạnh phúc theo cách cô đáng được.

Chương 1: Ánh mắt lạ lùng

Linh, cô gái sắp trở thành chị dâu, bước vào phòng khách nhà gia đình họ Trần, nơi mọi thứ đã được trang trí cho lễ ăn hỏi. Ánh sáng vàng rực rỡ từ những chiếc đèn chùm phản chiếu lên bộ váy trắng tinh khôi của cô. Linh cười, dịu dàng, nụ cười mà ai nhìn cũng thấy ấm áp. Nhưng Phúc, cậu em trai của chú rể, không thể nhìn cô mà không cảm thấy một cơn sóng lòng khó gọi tên.

Phúc đã để ý cô từ buổi gặp đầu tiên, khi Linh vô tình đi qua phòng khách. Anh trai Phúc, Trần Minh, người đàn ông lạnh lùng, điềm tĩnh, chưa từng để lộ cảm xúc với bất kỳ phụ nữ nào, lại không hề hay biết rằng Linh khiến Phúc dấy lên một cảm giác vừa kỳ lạ vừa đau đớn.

Ánh mắt Phúc không chỉ tò mò, mà còn đầy cảnh giác. Anh nhìn Linh cười với Minh, nghe cô trò chuyện, và trong lòng trào dâng nỗi bối rối không thể giải thích. Linh vừa giống, vừa không giống ai mà Phúc từng thấy. Anh nhận ra điều đó ngày càng rõ khi chuẩn bị cho lễ cưới.


Chương 2: Bóng quá khứ

Ngày qua ngày, Phúc quan sát Linh, cố gắng lẩn tránh cảm xúc của chính mình. Nhưng rồi một buổi tối, khi anh lướt qua những bức ảnh cũ trong tủ của Minh, anh sững sờ. Trong một bức ảnh màu đã phai, vợ cũ của Minh, Thuỳ, đang cười dịu dàng. Khuôn mặt ấy, nụ cười ấy, ánh mắt ấy… tất cả đều giống hệt Linh.

Phúc ngồi im, trái tim đau nhói. Không phải vì anh yêu Linh – anh biết bản thân không thể làm vậy – mà vì một nỗi sợ khủng khiếp: nếu Linh kết hôn với Minh, cô sẽ trở thành bản sao của Thuỳ, sống trong bóng tối của ký ức, trong khi trái tim mình có thể bị bỏ quên hoặc không được yêu theo cách thật sự.

Mỗi lần nhìn Minh và Linh nói chuyện, Phúc đều căng thẳng. Anh cảm nhận được sự dịu dàng, sự đồng cảm của Linh với Minh, nhưng sâu thẳm, Linh không hề biết rằng trái tim Minh chưa hoàn toàn quên Thuỳ. Phúc biết nếu không nói, Linh sẽ bước vào một cuộc hôn nhân mà anh gọi là “bóng cũ”, mất đi quyền sống hạnh phúc theo cách cô đáng được.


Chương 3: Cơn sóng trước đám cưới

Đêm trước lễ cưới, Phúc nằm trằn trọc trong phòng. Anh tự hỏi bản thân: “Liệu có nên nói ra không? Hay để mọi chuyện trôi qua và cô ấy bước vào cuộc hôn nhân mà không hề hay biết?”

Trong lòng Phúc, hình ảnh Linh và Thuỳ đan xen. Anh nhớ Thuỳ, nhưng không phải anh thương cảm cho mình, mà là cho Linh. Anh không muốn cô trở thành cái bóng của Thuỳ, không muốn cô sống một đời sống không trọn vẹn.

Anh tự nhủ: “Nếu tôi không bảo vệ cô ấy, sẽ chẳng ai làm. Tôi không phải kẻ ích kỷ, tôi chỉ… không muốn cô ấy đau khổ.”

Sáng hôm sau, Phúc bước vào phòng, nhìn Linh mặc váy cưới trắng tinh, cười rạng rỡ. Trái tim anh như bị bóp nghẹt. Mọi cảnh tượng quen thuộc đều khiến anh sợ hãi rằng Linh sẽ không nhận ra sự thật, rằng cô sẽ bước vào một cuộc hôn nhân mà Minh không hoàn toàn mở lòng.


Chương 4: Tiếng hét giữa khán phòng

Đám cưới diễn ra tại một hội trường sang trọng, đầy hoa tươi và ánh đèn vàng. Linh bước lên sân khấu, chuẩn bị trao nhẫn cho Minh, trong khi Phúc đứng ngoài lề, trái tim tràn ngập lo lắng.

Bất chợt, Phúc không thể giữ im lặng nữa. Anh lao lên, hét vang:

— Đừng lấy anh ấy! Chị… chị không biết sự thật đâu!

Mọi người sững sờ. Khách mời quay lại nhìn, Linh giật mình, mắt mở to, còn Minh chỉ đứng đó, ánh mắt lạnh lùng pha chút bối rối.

— Cậu nói gì vậy? — Minh gằn giọng.

— Chị… chị giống vợ cũ của anh ấy. Chị sẽ trở thành bóng của cô ấy! — Phúc nói, giọng run run nhưng kiên quyết. — Nếu chị bước vào cuộc hôn nhân này mà không biết, chị sẽ sống mà không hề được yêu thương trọn vẹn!

Linh quay sang Phúc, mắt ngạc nhiên và sợ hãi, nhưng đồng thời ánh lên sự tò mò. Cô nhận ra Phúc không nói để gây rối, mà vì lo lắng, vì muốn bảo vệ cô.

— Ý cậu là gì? — Linh hỏi, giọng run run.

— Tôi muốn chị hạnh phúc… thật sự hạnh phúc. — Phúc đáp, ánh mắt sáng lên niềm khẩn cầu. — Tôi không thể ngồi yên khi thấy chị có thể đau khổ. Anh trai tôi… vẫn còn tình cảm với vợ cũ, và nếu chị bước vào hôn nhân này, chị sẽ không phải là chính mình nữa.


Chương 5: Sự thật hé lộ

Sau cơn xúc động, Minh lặng người, nhìn Linh, rồi nhìn Phúc. Lần đầu tiên, anh nhận ra nỗi lo lắng của cậu em trai không phải vô lý. Anh thở dài:

— Có lẽ… chúng ta cần nói chuyện thật lòng trước khi tiếp tục.

Linh cảm nhận được sự căng thẳng, nhưng cũng nhận ra Phúc không hề có ý xấu. Cô bước xuống sân khấu, nhìn Minh, giọng dịu dàng nhưng kiên quyết:

— Tôi muốn hiểu sự thật. Tôi không muốn bước vào cuộc hôn nhân mà trái tim mình không tự do.

Cả ba ngồi lại, nói chuyện thẳng thắn. Minh thừa nhận rằng ký ức về Thuỳ chưa bao giờ phai, nhưng cũng nhận ra rằng tình cảm dành cho Linh phải được xây dựng từ đầu, không phải theo khuôn mẫu của quá khứ. Linh lắng nghe, hiểu rằng cô không phải bản sao, mà là chính cô. Phúc đứng ngoài, cảm giác nhẹ nhõm len lỏi trong lòng: nhiệm vụ của anh đã hoàn thành.


Chương 6: Tình yêu thật sự

Vài tháng sau, Linh và Minh bắt đầu xây dựng hôn nhân dựa trên sự thấu hiểu và tình cảm thực sự, không còn bóng dáng quá khứ. Phúc trở thành người bạn đồng hành tinh tế, luôn quan sát và bảo vệ hạnh phúc của chị dâu.

Linh nhận ra rằng, đôi khi, những lời cảnh báo, dù mạnh mẽ hay gây sốc, lại là cách duy nhất để bảo vệ một trái tim khỏi đau khổ. Phúc, người em trai tưởng chừng đứng ngoài, lại là người giúp cô tìm được tự do trong tình yêu.

Câu chuyện khép lại với một thông điệp giản dị nhưng sâu sắc: yêu thương không chỉ là cảm xúc, mà còn là bảo vệ và thấu hiểu, để người mình quan tâm có thể sống trọn vẹn với chính trái tim mình.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News