×
×

Mai mở chiếc túi, lấy ra một phong thư. Trên bì thư, là nét chữ quen thuộc: “Gửi anh Huy – nếu em không còn kịp nói.”

Có những mối duyên bắt đầu từ nước mắt – không phải để thay thế, mà để tiếp nối yêu thương.


1.

Vợ tôi, Linh, qua đời vào một buổi sáng mùa thu, khi hoa cúc trắng nở khắp ban công. Căn nhà từ đó trống rỗng lạ lùng — chiếc áo khoác của cô vẫn treo trên ghế, bàn chải vẫn còn trong ly, mùi hương dịu mát vẫn quanh quẩn trong không khí.

Người ta bảo thời gian sẽ làm nguôi ngoai nỗi đau, nhưng 10 ngày trôi qua, tôi vẫn thức trắng mỗi đêm, nhìn bức ảnh cưới đặt trên bàn thờ. Cô cười – nụ cười hiền lành, như chưa từng rời xa.

Đêm ấy, trời mưa lất phất. Tôi ngồi trên ghế, tay cầm ly rượu, chẳng còn cảm giác gì.
Rồi có tiếng gõ cửa.
Ba tiếng gõ nhẹ, ngập ngừng.

Tôi mở cửa — trước mặt tôi là Mai, bạn thân của Linh. Cô mặc áo khoác dài, tóc ướt sũng, đôi mắt đỏ hoe.

“Em xin lỗi, anh Huy… Em không biết có nên đến hay không, nhưng… Linh nhờ em chuyển cho anh thứ này.”


2.

Mai mở chiếc túi, lấy ra một phong thư.
Trên bì thư, là nét chữ quen thuộc: “Gửi anh Huy – nếu em không còn kịp nói.”

Tay tôi run run. Tôi ngồi xuống, chậm rãi mở thư. Giọng Linh như vọng về giữa cơn mưa ngoài kia:

“Anh Huy, nếu anh đọc được lá thư này, có nghĩa là em đã đi xa. Đừng buồn quá, nhé. Em đã sống trọn vẹn, chỉ tiếc là không thể già cùng anh.

Em có điều nhờ vả: Em không muốn anh sống một mình. Anh vốn ít nói, ít cười, lại hay giấu cảm xúc. Nếu có thể… em mong Mai sẽ ở cạnh anh một thời gian. Cô ấy hiểu em, và hiểu cả anh.

Hãy để cô ấy giúp anh bước tiếp, được không?”

Tôi buông lá thư, mắt nhòe đi.
Mai im lặng, nhìn tôi – ánh mắt vừa thương xót, vừa đau đớn.

“Trước khi mất, Linh gọi cho em. Cô ấy nói sợ anh gục ngã. Em hứa sẽ chăm anh thay cô ấy… Nhưng em không ngờ… phải thực hiện lời hứa nhanh đến thế.”


3.

Những ngày sau đó, Mai thường ghé qua – nấu bữa cơm, dọn nhà, tưới hoa.
Ban đầu, tôi phản đối.

“Em không cần làm vậy. Anh không muốn ai thương hại.”
Cô chỉ mỉm cười:
“Không phải thương hại. Là lời hứa với Linh.”

Căn nhà dần ấm hơn. Bếp có tiếng chảo xào, bàn có hơi người.
Mỗi lần cô cắm hoa cúc trắng, tôi đều thấy lòng chùng xuống, nhưng rồi lại nhẹ đi.

Mai có nét gì đó giống Linh – cũng dịu dàng, cũng hay cúi đầu khi cười. Nhưng ở cô, còn có sự mạnh mẽ, kiên nhẫn của người từng chứng kiến nỗi mất mát mà vẫn biết cách đứng dậy.

Một hôm, tôi vô tình thấy Mai khóc trong bếp. Cô đang rửa bát, nước mắt hòa vào nước xà phòng.

“Em xin lỗi… em sợ mình không làm đúng lời Linh.”
Tôi đứng lặng, bước đến, đặt tay lên vai cô:
“Em đã làm quá nhiều rồi. Anh… biết ơn.”

Cô quay lại, nhìn tôi. Ánh mắt ấy khiến tim tôi đập loạn. Rồi cả hai im lặng rất lâu.


4.

Thời gian trôi, chúng tôi dần quen với sự hiện diện của nhau.
Một buổi sáng, tôi thấy Mai ngồi bên ban công, chăm những chậu cúc trắng Linh trồng. Cô nói khẽ:

“Anh biết không, Linh từng bảo hoa cúc trắng là biểu tượng của sự trong sạch và vĩnh cửu. Em nghĩ, có lẽ cô ấy vẫn đang ở đây, nhìn chúng ta.”

Tôi khẽ đáp:

“Anh tin vậy.”

Khoảnh khắc ấy, gió thổi qua, làm cánh hoa rung rinh. Tôi chợt nhận ra, nỗi đau không mất đi – nó chỉ biến thành sự bình yên.


5.

Rồi một ngày, tin đồn bắt đầu lan ra.

Hàng xóm thì thào:

“Vợ mất chưa được bao lâu mà đã thân mật với bạn thân cô ấy…”
Người thân thì khuyên nhủ:
“Cậu phải giữ thể diện cho người đã khuất.”

Mai lặng im, né tránh mọi ánh nhìn. Tôi thấy rõ cô chịu tổn thương, nhưng không một lời oán.

Tối đó, tôi hỏi:

“Em có hối hận khi đến bên anh không?”
Cô nhìn thẳng vào tôi, giọng run run:
“Không. Nhưng em sợ… người ta nói em phản bội bạn thân.”

Tôi siết tay cô:

“Không ai hiểu Linh bằng em. Và không ai hiểu anh bằng Linh. Nếu cô ấy ở đây, anh tin… cô ấy sẽ mỉm cười.”

Mai bật khóc.
Tôi ôm lấy cô, lần đầu tiên sau bao ngày, cảm thấy mình còn sống thật sự.


6.

Một năm sau, chúng tôi tổ chức lễ cưới nhỏ, chỉ vài người thân thiết.
Trên bàn thờ, ảnh Linh vẫn đặt đó – nụ cười dịu dàng. Tôi thắp nén nhang, thì thầm:

“Anh làm theo điều em dặn rồi. Cảm ơn em, Linh.”

Mai bước đến, đặt lên bàn thờ một bó hoa cúc trắng.
Cô cúi đầu:

“Cảm ơn cậu, vì đã cho em cơ hội được yêu thương phần anh ấy mà cậu để lại.”

Không khí lặng đi. Tôi thấy gió khẽ lay tấm rèm, cánh hoa trên bàn rung nhẹ – như ai đó vừa gật đầu.


7.

Mỗi năm, đến mùa hoa cúc nở, tôi và Mai lại ra mộ Linh, mang theo bình hoa trắng.
Mai luôn là người tự tay cắm hoa, xếp rất ngay ngắn, như sợ Linh chê vụng.

Tôi thường đứng sau, nhìn hai người phụ nữ ấy – một người nằm trong đất, một người đứng dưới trời – cả hai đều hiền lành và đáng trân trọng như nhau.

Tôi hiểu, trên đời này, có những tình yêu không cần chọn lựa – chỉ cần đủ nhân hậu để tiếp nối.


8. (Kết)

Chiều nay, khi hoa cúc trước hiên vừa nở, Mai hỏi:

“Anh có bao giờ thấy có lỗi với Linh không?”
Tôi mỉm cười:
“Không. Vì anh biết, Linh đã sắp đặt tất cả. Và vì anh yêu em – không phải vì em giống Linh, mà vì em đã giúp anh nhớ cô ấy bằng một cách bình yên hơn.”

Cô dựa đầu vào vai tôi.
Mặt trời dần khuất sau dãy nhà, ánh nắng cuối ngày hắt vào tấm ảnh cưới cũ, làm nụ cười của Linh sáng lên rực rỡ.

Tôi khẽ nói:

“Giữa hai mùa hoa cúc trắng, anh học được rằng – đôi khi, tình yêu không kết thúc khi ai đó ra đi. Nó chỉ thay hình, và tiếp tục sống trong một trái tim khác.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News