×
×

Trời chiều đổ mưa lất phất, từng giọt nước rơi xuống nền đá lạnh lẽo trước cổng một căn biệt thự đồ sộ. Cánh cổng sắt đen bóng khép lại sau lưng cô gái trẻ bằng một tiếng keng khô khốc, như dấu chấm hết cho chút hy vọng mong manh cuối cùng trong đời cô.

Cô Gái M/ồ C/ôi Đến Nhận Mẹ Tỷ Phú Thì Bị Đ//uổi Ra Đường, Anh Xe Ôm Cư/u Ma/ng Và Màn Lật Ngược Cảm Động

Trời chiều đổ mưa lất phất, từng giọt nước rơi xuống nền đá lạnh lẽo trước cổng một căn biệt thự đồ sộ. Cánh cổng sắt đen bóng khép lại sau lưng cô gái trẻ bằng một tiếng keng khô khốc, như dấu chấm hết cho chút hy vọng mong manh cuối cùng trong đời cô.

Lan đứng sững.
Hai bàn tay siết chặt chiếc balô cũ sờn, đôi môi tái nhợt run lên nhưng không thốt nổi lời nào.

“Cô đi đi. Đừng bao giờ quay lại nữa.”

Câu nói ấy vẫn còn vang trong đầu cô, lạnh lùng hơn cả cơn mưa đang thấm dần vào vai áo mỏng.

Lan là trẻ mồ côi. Ít nhất, cô đã nghĩ như vậy suốt hai mươi mốt năm qua.

Cô lớn lên trong trại trẻ, không biết cha là ai, chỉ có một tờ giấy ố vàng được nhét trong chiếc túi vải cũ từ ngày bị bỏ lại trước cổng trại. Trên đó chỉ vỏn vẹn vài dòng chữ nguệch ngoạc: “Tên mẹ là Thu Hà. Khi đủ lớn, hãy đi tìm.”

Hai chữ “Thu Hà” trở thành điểm tựa duy nhất để Lan bám víu suốt quãng đời trưởng thành. Cô học hành chăm chỉ, đi làm thêm đủ nghề, dành dụm từng đồng để rồi hôm nay, đứng trước cổng nhà người phụ nữ được biết đến là một trong những nữ tỷ phú nổi tiếng nhất cả nước.

Người ta bảo bà Thu Hà giàu có, quyền lực, là biểu tượng của thành công và đẳng cấp. Lan không dám mơ mình sẽ được ôm bà, gọi một tiếng mẹ. Cô chỉ mong được nhìn mặt, được hỏi một câu: “Vì sao mẹ bỏ con?”

Nhưng điều cô nhận được lại là ánh mắt khinh miệt của người quản gia, là tiếng cười nhạt của một người phụ nữ sang trọng khoác áo lông, và cuối cùng là câu nói đanh thép từ chính bà Thu Hà:

“Cô nhầm rồi. Tôi không có đứa con nào như cô.”

Lan không khóc lúc đó.
Cô chỉ thấy ngực mình rỗng toác, như vừa bị ai đó khoét mất trái tim.

Giờ đây, mưa nặng hạt hơn. Lan bước đi vô định trên con đường vắng, đôi chân tê dại. Cô không biết đi đâu, về đâu. Số tiền ít ỏi mang theo vừa đủ cho một bữa ăn rẻ tiền, còn chỗ ngủ thì không.

“Cô gái… trời mưa thế này, đứng đây làm gì?”

Một giọng nói khàn khàn vang lên phía sau.

Lan quay lại, thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi trên chiếc xe máy cũ. Áo mưa của anh đã sờn, chiếc mũ bảo hiểm trầy xước. Trên xe treo lủng lẳng chiếc áo khoác khác, khô ráo.

“Chú… chú là xe ôm ạ?” Lan hỏi nhỏ.

Người đàn ông gật đầu, nở nụ cười hiền: “Ừ. Trời tối rồi, cô về nhà đi.”

Lan cúi đầu. “Cháu… không có nhà.”

Anh xe ôm nhìn cô kỹ hơn. Đôi mắt sưng đỏ, quần áo ướt sũng, chiếc balô cũ chẳng khác gì những đứa trẻ lang thang anh từng thấy.

“Lên xe đi,” anh nói. “Ít nhất chú chở cô đến chỗ trú mưa.”

Lan do dự, nhưng rồi gật đầu. Không hiểu sao, ở người đàn ông xa lạ ấy có thứ gì đó rất an toàn.

Anh tự giới thiệu tên là Hùng. Làm xe ôm đã hơn hai mươi năm. Vợ mất sớm, không con cái. Anh sống trong một căn phòng trọ nhỏ, đủ kê chiếc giường và cái bếp ga cũ.

Hùng đưa Lan về phòng trọ của mình. Anh trải tấm chiếu sạch nhất, nấu bát mì nóng, rồi lẳng lặng đưa cho cô chiếc khăn khô.

“Ăn đi, rồi ngủ một giấc. Chuyện gì cũng để mai tính.”

Lan bật khóc.

Không phải khóc nức nở, mà là những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống bát mì bốc khói.

Đã rất lâu rồi, cô mới được ai đó đối xử tử tế đến vậy.

Những ngày sau đó, Lan ở lại phòng trọ của Hùng. Cô phụ anh nấu cơm, giặt đồ, dọn dẹp. Ban ngày cô đi xin việc, tối về chờ anh ngoài cửa với bữa cơm đạm bạc.

Hùng không hỏi quá khứ. Anh chỉ nói một câu: “Khi nào cháu sẵn sàng kể, chú sẽ nghe.”

Một đêm, Lan kể hết. Về trại trẻ, về mảnh giấy cũ, về người mẹ tỷ phú và cánh cổng sắt đóng sầm trước mặt mình.

Hùng im lặng rất lâu.

Rồi anh chậm rãi hỏi: “Cháu có giữ mảnh giấy đó không?”

Lan gật đầu, lấy ra từ đáy balô.

Hùng nhìn mảnh giấy, đôi tay run nhẹ. Ánh mắt anh sững lại ở góc nhỏ phía dưới, nơi có một ký hiệu mờ mờ gần như không ai chú ý.

“Cháu… có biết ký hiệu này không?” anh hỏi, giọng khàn hẳn.

Lan lắc đầu.

Hùng hít sâu. “Chú biết.”

Lan ngẩng lên.

“Ngày xưa,” Hùng nói chậm rãi, “chú từng là tài xế riêng cho một gia đình rất giàu. Bà chủ lúc đó… mang thai ngoài ý muốn. Đứa bé không được chấp nhận.”

Tim Lan đập thình thịch.

“Chính tay chú… đã đưa đứa bé đó đến trại trẻ.”
Giọng Hùng vỡ ra. “Và chính chú đã nhét mảnh giấy này vào túi con bé.”

Căn phòng nhỏ như ngừng thở.

Lan không nói được gì. Bao nhiêu cảm xúc cuộn lên, nhưng điều duy nhất cô cảm nhận rõ ràng là—người đàn ông trước mặt đang khóc.

“Chú hèn lắm,” Hùng nghẹn ngào. “Chú đã không đủ can đảm để giữ cháu lại, cũng không đủ dũng khí để nói sự thật.”

Lan run rẩy đưa tay nắm lấy tay anh.

“Chú đã cứu cháu,” cô thì thầm. “Nếu không có chú, cháu còn chẳng tồn tại.”

Họ ngồi đó rất lâu.

Vài tuần sau, Lan nộp đơn xét nghiệm huyết thống thông qua một kênh pháp lý. Kết quả khiến cả xã hội chấn động: Lan chính là con ruột của bà Thu Hà.

Tin tức lan truyền. Báo chí bủa vây. Dư luận dậy sóng.

Bà Thu Hà tái mặt khi cầm tờ giấy kết quả. Bà đến tìm Lan, không còn vẻ kiêu ngạo ngày nào.

“Con… có thể cho mẹ một cơ hội không?” bà run rẩy hỏi.

Lan nhìn người phụ nữ trước mặt. Người đã sinh ra cô, nhưng cũng là người đuổi cô ra đường.

Lan lắc đầu.

“Con không cần tiền. Cũng không cần danh phận.”

Rồi cô quay sang Hùng, đang đứng nép ở cửa, lúng túng và bối rối.

“Con chỉ cần một người đã không bỏ rơi con.”

Lan từ chối sống trong biệt thự. Cô chọn tiếp tục cuộc sống giản dị. Với số tiền bồi thường hợp pháp, cô mở một quỹ nhỏ giúp trẻ mồ côi—đặt tên theo Hùng.

Còn Hùng, người xe ôm nghèo, lần đầu tiên trong đời được gọi một tiếng:

“Ba.”

Trong căn phòng trọ cũ, mưa lại rơi ngoài hiên. Nhưng lần này, trong nhà ấm áp lạ thường.

Bởi gia đình—không phải là nơi ta sinh ra.

Mà là nơi ta được yêu thương.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News