×
×

Nhưng rồi, trong khoảnh khắc tôi cúi xuống giúp Vy chỉnh lại vạt váy ren bị xô lệch, tấm mạng che đầu khẽ trượt xuống, để lộ một khoảng da nơi hõm cổ.

Ngày cưới của em chồng, tôi mặc chiếc váy xanh nhạt mà chồng chọn. Anh bảo màu ấy khiến tôi trông dịu dàng hơn. Tôi tin. Khi ấy, tôi vẫn còn tin anh. Tin vào sự bình yên trong ngôi nhà này, vào những bữa cơm mà tôi là người nấu, anh là người ăn, và em chồng sẽ cười vang trong gian bếp nhỏ.

Hôn lễ được tổ chức ở một nhà hàng sang trọng. Em chồng tôi – Hưng – cười rạng rỡ trong bộ vest, còn cô dâu của cậu – Vy – thì đẹp đến mức khiến cả khán phòng im lặng vài giây khi cô bước vào. Làn da trắng, cổ cao, dáng người thanh thoát. Tôi nhìn Vy và mỉm cười thật lòng. Cậu em tôi xứng đáng có một người vợ như thế.

Nhưng rồi, trong khoảnh khắc tôi cúi xuống giúp Vy chỉnh lại vạt váy ren bị xô lệch, tấm mạng che đầu khẽ trượt xuống, để lộ một khoảng da nơi hõm cổ. Một vết bớt hình cánh chim nhỏ, nghiêng nghiêng như đang bay.

Tôi chết lặng.

Cánh chim ấy – tôi từng thấy, từng hôn lên, từng nghe anh nói:

“Đừng hôn nữa, xấu trai mất.”

Cánh chim ấy – nằm trên vai phải của chồng tôi.
Nhưng giờ, nó lại nằm trên cổ của em dâu tôi.

Tôi rụng rời. Mọi âm thanh quanh tôi biến mất, chỉ còn tiếng tim đập loạn. Vy ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt thoáng ngỡ ngàng rồi lập tức mỉm cười – nụ cười dịu dàng nhưng có gì đó như dao lướt qua da thịt tôi.

Từ giây phút đó, tôi hiểu: ngày cưới của em chồng, chính là đám tang của niềm tin trong tôi.


Tôi cố giữ bình tĩnh suốt buổi tiệc. Mọi người cười nói, chúc tụng. Chồng tôi – anh Nam – ngồi bên cạnh, vẫn khuôn mặt điềm đạm, vẫn gắp thức ăn cho tôi như bao lần khác. Nhưng bàn tay anh run nhẹ khi rót rượu.

Mỗi lần Vy cười, mắt anh lại khẽ liếc. Chỉ một giây thôi, nhưng tôi thấy. Người phụ nữ từng yêu một người sẽ nhận ra ngay cái ánh nhìn đó – thứ ánh nhìn từng dành cho mình, giờ đã chuyển sang kẻ khác.

Khi Vy và Hưng bước lên sân khấu trao nhẫn, tôi thấy cổ họng mình nghẹn lại. Cô dâu nói “Em đồng ý”, giọng run run. Tôi không biết vì xúc động hay vì sợ hãi.

Tôi quay sang chồng. Anh nhìn thẳng lên sân khấu, mắt rưng rưng. Cả khán phòng vỗ tay. Chỉ mình tôi im lặng.


Đêm đó, sau khi khách khứa đã về hết, tôi đi ngang phòng của đôi vợ chồng mới cưới. Tiếng cười khe khẽ vang ra từ bên trong. Tôi đứng lại rất lâu, tay nắm chặt mép áo.
Khi trở về phòng, tôi mở điện thoại của chồng. Tôi không phải loại phụ nữ hay ghen, nhưng đêm nay, tôi cần biết.

Trong mục ảnh ẩn, có một tấm hình chụp bờ vai của một cô gái – có vết bớt hình cánh chim nhỏ. Tin nhắn cũ, đã xóa gần hết, chỉ còn sót lại vài dòng:

“Nếu anh không thể rời bỏ cô ấy, ít nhất hãy để em được ở bên anh… như người nhà.”

“Anh xin lỗi. Em đừng làm điều dại dột.”

“Không đâu. Em chỉ muốn được nhìn thấy anh mỗi ngày.”

Tôi run rẩy.
Vy chủ động cưới Hưng, để được bước vào nhà này. Để anh ta không thể trốn chạy khỏi ký ức của mình.

Còn tôi – người vợ hợp pháp – bỗng thành người thừa trong chính mái nhà mình.


Tôi không nói gì. Tôi vẫn nấu cơm, vẫn dọn dẹp, vẫn gọi cô ấy là “em dâu”.
Mỗi sáng, khi Vy chào tôi bằng giọng ngọt ngào, tôi đáp lại bằng nụ cười gượng.
Nhưng đêm nào tôi cũng mơ thấy ánh mắt của chồng, ánh mắt lạc lõng như bị nhấn chìm trong tội lỗi.

Một lần, tôi nghe Vy nói nhỏ với chồng tôi ở sân sau. Giọng cô nhẹ như hơi gió, nhưng từng chữ rơi vào tim tôi như giọt axit:

“Em đã giữ đúng lời hứa. Em cưới Hưng rồi. Giờ anh yên tâm chưa?”
“Anh không muốn thế này…”
“Anh chọn im lặng, nên em chọn cách này. Anh sẽ phải nhớ em suốt đời.”

Tôi đứng sau bức tường, cắn chặt môi đến bật máu.


Thời gian trôi.
Ba tháng sau, Vy báo tin có thai. Cả nhà vỡ òa hạnh phúc. Mẹ chồng khóc vì sung sướng, Hưng thì nhảy cẫng lên như đứa trẻ. Chỉ có tôi – tôi biết nụ cười ấy không nên tồn tại.

Vì khi tôi nhìn Vy siêu âm tấm ảnh đầu tiên, đứa bé ấy có nhóm máu B, giống hệt chồng tôi – và khác hoàn toàn với nhóm máu O của Hưng.

Tôi mang tờ giấy xét nghiệm ấy về phòng, ngồi nhìn nó đến sáng. Trong lòng tôi không còn giận nữa, chỉ còn một khoảng trống mênh mông.


Đêm mưa.
Tôi ra hiên sau, chồng tôi ngồi đó, hút thuốc. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, tôi hỏi:

“Đứa bé đó… là của anh, đúng không?”

Anh không trả lời.
Chỉ nhìn tôi bằng đôi mắt trống rỗng.

Tôi cười, một nụ cười nghe như tiếng vỡ thủy tinh.

“Anh biết không, em đã từng tin vào tình yêu của mình. Nhưng hóa ra, thứ em tin, chỉ là vỏ bọc của dối trá.”

Anh cúi đầu, khẽ nói:

“Anh xin lỗi. Mọi thứ… đã đi quá xa.”

Tôi bước lại gần, đặt tờ giấy xét nghiệm vào tay anh.

“Xa đến mức không còn đường quay lại nữa rồi.”

Tôi đi vào nhà, khóa cửa.
Trên bàn, có bức ảnh cưới của chúng tôi. Tôi nhìn thật lâu rồi nhẹ nhàng quét tay, ảnh rơi xuống sàn, khung kính vỡ vụn.


Sáng hôm sau, người ta tìm thấy tôi nằm dưới hồ sau nhà.
Áo váy ướt sũng, mái tóc dính vào mặt.
Trong tay tôi, vẫn nắm chặt mảnh giấy siêu âm đã nhàu nát.

Mẹ chồng khóc ngất, em chồng hoảng loạn. Chỉ có Vy – cô dâu với vết bớt hình cánh chim – đứng lặng. Gió thổi bay tà váy trắng, lộ ra vết bớt mờ trên cổ, đang run lên như muốn bay khỏi thân thể ấy.

Chồng tôi quỳ bên bờ hồ, gào thét. Nhưng tiếng gào đó không thể cứu được ai.

Vì có những lời nói, nếu không thốt ra đúng lúc, sẽ trở thành lời nguyền.


Vài tháng sau, Vy sinh con. Đứa bé có đôi mắt đen, giống hệt chồng tôi.
Người ta bảo nó giống “bác cả” như đúc.
Vy mỉm cười, cúi xuống hôn lên trán con, còn Hưng thì bế con lên, hạnh phúc.

Chỉ có tấm di ảnh của tôi trên bàn thờ là chứng nhân câm lặng.
Ánh nến lay động, phản chiếu vào khung kính nứt –
tựa như một vết bớt hình cánh chim đang run rẩy trong bóng tối,
chờ được bay đi…

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News