×
×

Buổi sáng đầu tiên chuyển vào nhà mới, tôi đang cặm cụi sắp xếp đồ trong bếp thì nghe tiếng ồn ào ngoài cổng

Ngày đầu dọn vào nhà mới, mẹ chồng dẫn đủ ba đời họ nội tới ở chung. Ăn cơm xong bà nói một câu, tôi mở cửa tống hết ra đường ngay lập tức

Ngày chúng tôi dọn về căn nhà mới, tôi đã nghĩ cuộc đời mình sang trang. Sau 5 năm cưới nhau và sống trong một căn nhà thuê chật chội, cuối cùng hai vợ chồng cũng đủ tiền mua được nhà riêng. Căn nhà không lớn nhưng là mơ ước của cả cuộc đời tôi. Tôi đã dành nhiều tháng lên bản vẽ, chọn từng mảng tường, từng cái rèm… chạm tay vào nó mà nước mắt rưng rưng. Nghĩ rằng từ nay, ta sẽ có cuộc sống bình yên, không còn những tháng ngày mệt mỏi với những lời soi mói, chì chiết.

Nhưng tôi đã quá ngây thơ.

Buổi sáng đầu tiên chuyển vào nhà mới, tôi đang cặm cụi sắp xếp đồ trong bếp thì nghe tiếng ồn ào ngoài cổng. Chưa kịp lau tay, tôi chạy ra xem thì chết lặng. Trước mặt tôi không chỉ có mẹ chồng, mà là cả một “đoàn quân” đông đúc: bác cả, bác hai, chú út, cô ba, rồi cả mấy người cháu họ, tay xách tay mang đủ thứ nồi niêu, quần áo, gối chăn.

Tôi nhìn sang chồng. Anh tái mặt nhưng chỉ đứng im lặng.

Mẹ chồng bước vào với dáng vẻ như thể đây là nhà bà mua, không phải tôi.

Bà vỗ vai tôi, thản nhiên nói:

“Nhà rộng thế này, ở mình các con phí lắm. Từ nay mẹ với cả nhà nội chuyển tới ở chung cho vui cửa vui nhà.”

Tôi nghẹn họng. Chưa kịp phản ứng, họ đã ào ào bê đồ vào như nơi đây đã chuẩn bị sẵn cho họ từ lâu.

Bữa cơm đầu tiên trong nhà mới, tôi vừa nấu vừa cố nuốt nước mắt vào trong. Bao nhiêu niềm vui háo hức của tôi biến mất hoàn toàn.

Ăn xong, mẹ chồng nhìn quanh ngắm nghía xong liền hắng giọng nói lớn:

“Nhà này họ Nguyễn ta cùng nhau xây dựng. Con dâu thì chỉ là người ngoài. Từ nay mọi việc trong nhà phải nghe họ quyết định. Tiền lương của con cũng phải nộp vào để cả nhà cùng chi tiêu. Con gái nhà nghèo mà còn bày đặt tư tưởng chiếm hữu.”

Người ta thường nói khi quá đau thì sẽ cười. Tôi đã cười như thế.

Tôi đặt đôi đũa xuống, nhìn thẳng vào bà và hỏi lại lần nữa cho chắc:

“Ý mẹ là… tiền con vất vả làm ra cũng phải đưa cho họ hàng nhà mình tiêu chung?”

Mẹ chồng cười khẩy:

“Đúng thế! Đã là dâu nhà Nguyễn thì phải phục vụ gia đình chồng. Nhà này là của dòng họ chứ không phải của con.”

Trong giây phút đó, mọi nhẫn nhịn lâu nay trong tôi bỗng biến mất.

Tôi đứng dậy, đi thẳng đến tủ giấy tờ, lấy ra xấp giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà đặt xuống bàn cái cạch.

“Tất cả giấy tờ nhà này đứng tên tôichồng tôi. Không có bất kỳ ai trong ‘ba đời họ nội’ như mẹ nói.”

Cả bàn ăn lặng như tờ.

Tôi mở cửa chính rộng hết mức, nhìn từng người:

“Mời mọi người ra khỏi nhà tôi. Ngay lập tức.”

Bác chồng cau mày quát:

“Cô hỗn láo! Cô nghĩ cô là ai?”

Tôi mỉm cười:

“Tôi là chủ ngôi nhà này.”

Rồi quay sang chồng:

“Anh ở lại với tôi hay đi theo họ?”

Chồng tôi cúi gằm mặt. Một lúc sau mới thốt lên:

“Em… em bình tĩnh lại đi.”

Tôi nhìn anh, cảm giác như nhìn một người xa lạ:

“5 năm qua, em đã nhịn mẹ anh, nhịn họ hàng anh. Nhưng nhà này là thành quả của cả hai. Nếu ngay từ ngày đầu đã bị xâm nhập và điều khiển như thế này… em không chấp nhận.”

Một chị họ đứng phắt dậy:

“Cô tưởng cô ngon à? Con dâu mà đuổi mẹ chồng ra khỏi nhà thì có ngày bị thiên hạ chửi cho nhục mặt!”

Tôi nhún vai:

“Còn hơn để người khác đặt chân lên đầu mình.”

Tôi không hét. Tôi không khóc. Tôi chỉ dứt khoát.

Tôi bước vào thu đồ của họ bỏ ra trước cửa. Họ xôn xao đứng dậy. Một vài người định chắn tôi lại nhưng tôi nhìn thẳng, lạnh băng:

“Để xem ai dám đụng vào chủ nhà.”

Cuối cùng mẹ chồng nổi đóa, đùng đùng đứng dậy:

“Con được lắm! Đồ mất dạy! Con dâu thế này thì nhà này đến lúc tan nát!”

Tôi đáp nhẹ nhàng:

“Mẹ đi đi. Khi nào mẹ biết tôn trọng ranh giới của hai vợ chồng con, con sẽ mở cửa chào đón.”

Từng người kéo vali, đồ đạc bước ra ngoài. Không ai nói thêm lời nào.

Khi cánh cửa đóng lại, tôi mới thấy đôi tay mình run bần bật. Nhưng lòng tôi nhẹ bẫng.

Buổi tối hôm đó, không gian im ắng đến lạ. Chồng tôi ngồi ôm đầu, thở dài:

“Sao em phải làm căng như vậy? Dù sao họ cũng là người nhà.”

Tôi nhìn anh, chậm rãi nói:

“Còn em thì sao? Em có nghĩ em là người nhà của chính mình không? Nếu ngay từ đầu em cúi đầu, cả đời này em sẽ sống dưới đáy.”

Anh im lặng thật lâu, rồi bất ngờ nắm lấy tay tôi:

“Xin lỗi em. Anh sai rồi. Anh đã để em một mình chống đỡ. Từ nay, nhà này chỉ có hai vợ chồng mình. Không ai có quyền áp đặt lên cuộc sống của chúng ta nữa.”

Tôi tựa lên vai anh. Lần đầu tiên sau nhiều năm làm dâu, tôi mới cảm thấy được bảo vệ đúng nghĩa.

Ba ngày sau, mẹ chồng đến trước cổng. Không ồn ào. Không đem theo cả đoàn họ hàng.

Bà đứng lặng hồi lâu rồi mới gõ cửa.

Tôi mở cửa nhưng không nói gì.

Mẹ chồng thở dài:

“Mẹ sang để… xin lỗi. Mẹ quen kiểu sống trước giờ, coi dâu như người phục vụ. Nhưng giờ mẹ hiểu rồi, đây là nhà của hai đứa. Mẹ sẽ không ép con nữa. Nếu con cho phép, mẹ chỉ muốn thỉnh thoảng sang chơi, bế cháu sau này…”

Giọng bà run run. Bà chưa bao giờ nói với tôi như thế.

Tôi nhìn bà — người phụ nữ đã quen nắm quyền trong gia đình suốt đời mình, giờ lại đứng đó mong được chấp nhận.

Và tôi gật đầu:

“Con đồng ý. Miễn là mẹ tôn trọng cuộc sống của vợ chồng con.”

Bà cúi đầu. Một sự nhượng bộ hiếm thấy.

Ngày đó đã dạy tôi một điều:

Trong hôn nhân, nếu không tự bảo vệ ranh giới của mình, thì người khác sẽ phá nát nó.

Nhà là nơi để yêu thương. Không phải nơi để ai đó nhân danh “gia đình” mà chà đạp lên hạnh phúc của bạn.

Và tôi biết — mình đã làm đúng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News