×
×

Ngoài sân, gió đêm thổi qua hàng tre, rì rào như giọng ai đó khẽ nói: “Ba mẹ, đừng k//hổ nữa…”

Mười ba năm.
Một quãng thời gian dài đến nỗi mái tóc đen ngày nào của ông Thức giờ đã bạc trắng, còn đôi tay gầy guộc của bà Lành thì chai sạn đến mức không còn cảm giác.

Ngày con trai mất tích, trời cũng mưa như trút nước. Cảnh sát bảo “khả năng sống sót thấp”, nhưng ông bà không tin. Họ không có thi thể, không có lời tạm biệt — chỉ có một khoảng trống mênh mông trong tim và món nợ mười hai tỷ đồng mà con trai để lại sau thương vụ đầu tư thất bại.

“Con mình chắc bị oan thôi, ông à…” – bà Lành vẫn nói thế suốt nhiều năm.
Ông Thức chỉ lặng im, rít điếu thuốc, ánh mắt nhìn xa xăm. Ông không trách con, chỉ trách phận.

Từ đó, hai vợ chồng già bắt đầu hành trình trả nợ.
Ban ngày ông đi phụ hồ, ban đêm bà nhận may thuê. Họ ăn cháo loãng thay cơm, uống nước lã thay trà. Mỗi đồng kiếm được đều được ghi cẩn thận trong quyển sổ đã nhàu, kèm dòng chữ “trả nợ cho con”.

Mười ba năm, căn nhà cấp bốn vẫn không sơn lại, mái tôn vẫn thủng, giường vẫn ọp ẹp. Nhưng nợ thì dần dần vơi đi, cho đến một ngày, tờ giấy xác nhận cuối cùng được ký: “Đã thanh toán xong toàn bộ.”

Hôm ấy, bà Lành ngồi bên hiên, nước mắt chảy mà chẳng hiểu vì sao. “Vậy là xong rồi, ông nhỉ?”
Ông Thức gật đầu, giọng run run: “Ừ… xong rồi. Giờ chỉ còn nó thôi.”

Nó — là đứa con trai duy nhất. Là hy vọng, là niềm kiêu hãnh, là nỗi đau khôn nguôi.
Trong phòng, chiếc két sắt màu đen cũ kỹ vẫn nằm ở góc tường. Mười ba năm nay, họ chưa từng mở ra. Ông Thức từng nói:
“Cứ để đó. Đợi khi nào trả hết nợ, mình mở. Biết đâu có gì của nó…”

Đêm ấy, căn nhà nhỏ im phăng phắc. Ông lấy ra chùm chìa khóa đã gỉ, run rẩy tra vào ổ.
“Cạch.”
Âm thanh vang lên, nhẹ thôi, nhưng khiến tim cả hai người như thắt lại.

Bên trong là vài xấp giấy tờ cũ, một quyển sổ nhỏ, và một phong bì niêm kín.
Bà Lành run run mở phong bì. Bên trong là mấy tờ tiền… nhưng không phải tiền thật — chỉ là tiền âm phủ.
Bà hoảng hốt: “Trời ơi, sao lại…?”
Ông Thức cúi xuống, tay lật quyển sổ. Dòng chữ trên trang đầu khiến ông chết lặng:

“Ba mẹ, nếu con không về được… đừng trả nợ thay con. Tiền trong két là giấy thôi, vì con biết tiền nợ thật chẳng thể trả nổi. Con chỉ mong hai người sống cho mình, không vì con nữa. Con xin lỗi…”

Phía dưới là nét chữ run rẩy, có lẽ viết vội trước khi rời đi:

“Nếu một ngày ba mẹ mở két, nghĩa là con đã khiến ba mẹ khổ quá lâu. Con thương ba mẹ nhiều lắm. Con sai rồi.”

Bà Lành gục xuống bàn, nước mắt tuôn không ngừng.
Ông Thức ngồi thẫn thờ, hai bàn tay nắm chặt lấy tờ giấy, ngón tay run rẩy chạm vào từng nét mực đã nhòe.

Mười ba năm trời, họ còng lưng trả nợ cho một món nợ mà con trai không hề mong họ gánh.
Mười ba năm ăn cháo, làm việc quần quật, tích từng đồng, chỉ để đổi lấy những tờ tiền âm phủ và lời xin lỗi muộn màng.

Ngoài sân, gió đêm thổi qua hàng tre, rì rào như giọng ai đó khẽ nói:
“Ba mẹ, đừng khổ nữa…”

Ông Thức khẽ khép quyển sổ lại, đặt vào két sắt, rồi đóng nắp.
“Thôi… mình đi ngủ đi bà. Mai mình ra chợ mua cá, nấu một bữa đàng hoàng. Nó chắc không muốn thấy mình khổ mãi thế đâu.”

Bà Lành lau nước mắt, gật đầu.
Ánh đèn vàng yếu ớt hắt lên gương mặt già nua, khắc khổ, nhưng ánh lên chút ấm áp.

Trong căn nhà nhỏ ấy, tiếng “cạch” khi két sắt khép lại — như một dấu chấm hết cho những năm tháng đớn đau, và cũng là khởi đầu cho phần đời bình yên còn lại của hai con người từng yêu con đến tận cùng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News