Mưa lất phất rơi, như những giọt lệ lặng lẽ của bầu trời. Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn con đường nhỏ dẫn ra khỏi làng, nơi ánh đèn vàng vọt từ những ngôi nhà xa xa lập lòe như những con đom đóm lạc lối. Căn nhà giờ đây im ắng đến lạ, chỉ còn tiếng mưa tí tách và hơi thở nặng nề của chính tôi. Vali của Lan vẫn nằm chỏng chơ ở góc phòng, như một lời nhắc nhở về trận cãi vã ban chiều – trận cãi vã đã đẩy mọi thứ đi quá xa.
Lan và tôi cưới nhau được ba năm. Ba năm không dài, nhưng cũng đủ để những vết nứt nhỏ len lỏi vào cuộc hôn nhân mà tôi từng nghĩ là hoàn hảo. Sáng nay, chỉ vì một chuyện cỏn con – tôi quên mua ít đồ ăn sáng mà cô ấy thích – mà chúng tôi lại lao vào một cuộc chiến ngôn từ. Lan vốn hiền, nhưng khi giận, cô ấy như biến thành một người khác. “Tao chán cái kiểu vô tâm của mày lắm rồi, Nam!” – cô ấy hét lên, giọng run run, mắt đỏ hoe. Tôi, trong cơn nóng giận, cũng chẳng vừa. “Nếu mày chán thì cút đi, tao không giữ!” Và rồi, tôi lôi vali ra, ném vài bộ quần áo của cô ấy vào, hét lên: “Về nơi sản xuất của mày đi!”
Lan sững người, nhìn tôi như nhìn một kẻ xa lạ. Cô ấy không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ kéo vali ra khỏi nhà. Cửa đóng sầm lại, để lại tôi với sự im lặng ngột ngạt. Tôi tự nhủ, cô ấy sẽ quay lại thôi. Chỉ là một lần cãi vã, như bao lần trước. Nhưng khi hoàng hôn buông xuống, và bóng tối phủ kín căn nhà, tôi bắt đầu thấy bất an.
Đêm đó, tôi không ngủ được. Nằm trên chiếc giường rộng, tôi nghe tiếng gió rít qua khe cửa, như thể nó đang thì thầm điều gì đó mà tôi không muốn hiểu. Đột nhiên, từ xa vẳng lại tiếng nhạc rộn ràng, lẫn trong tiếng cười nói ồn ào. Tôi nhíu mày, đứng dậy, kéo rèm nhìn ra ngoài. Ánh sáng từ nhà bố vợ tôi, cách đây vài con ngõ, sáng rực như một lễ hội. Tò mò xen lẫn bực dọc, tôi khoác áo, xỏ dép, quyết định đi xem chuyện gì đang xảy ra.
Con đường làng ẩm ướt vì mưa, nhưng không khí ở nhà bố vợ tôi lại ấm nóng, náo nhiệt. Bàn ghế được kê đầy sân, người làng kéo đến đông như trẩy hội. Tôi đứng nép sau một gốc cây, nghe ngóng. Bố vợ tôi, ông Tâm, đứng giữa sân, tay cầm ly rượu, giọng sang sảng: “Cả làng nghe đây! Con gái tôi, cái Lan, từ hôm nay chính thức độc thân! Ai muốn rước thì cứ đến, tôi không cản!” Tiếng vỗ tay rộ lên, xen lẫn tiếng cười và những lời chúc tụng. Tôi cảm thấy máu nóng dồn lên đầu, như thể cả thế giới đang cười nhạo mình.
Tôi muốn xông vào, muốn hét lên rằng Lan vẫn là vợ tôi, rằng đây chỉ là một hiểu lầm. Nhưng chân tôi như bị đóng đinh vào đất. Tôi đứng đó, lặng lẽ quan sát, và nhận ra một điều kỳ lạ: Lan không có mặt trong đám đông. Nếu cô ấy thực sự “độc thân” như bố vợ tuyên bố, tại sao cô ấy không ở đây, trong chính buổi tiệc của mình? Một cảm giác bất an len lỏi trong lòng. Tôi quay về, lòng nặng trĩu, không còn giận dữ mà chỉ thấy hụt hẫng.
Sáng hôm sau, tôi quyết định đến nhà bố vợ để làm rõ mọi chuyện. Nhưng khi tôi đến, ngôi nhà im ắng lạ thường. Không còn dấu vết của buổi tiệc đêm qua. Bàn ghế được xếp gọn, sân sạch sẽ như chưa từng có ai qua. Tôi gõ cửa, gọi lớn: “Bố Tâm! Bố có nhà không?” Không ai trả lời. Tôi đẩy cửa bước vào, và cảnh tượng trước mắt khiến tôi sững sờ.
Nhà trống không. Không đồ đạc, không người. Chỉ có một bức thư để lại trên bàn, nét chữ quen thuộc của Lan. Tôi run run mở ra đọc:
“Nam, khi anh đọc được những dòng này, có lẽ em đã đi xa rồi. Anh đừng tìm em, cũng đừng trách bố. Tất cả là kế hoạch của em. Em không muốn sống trong một cuộc hôn nhân mà cả hai chỉ làm tổn thương nhau. Buổi tiệc đêm qua là cách để em cắt đứt mọi thứ, để anh và cả làng tin rằng em đã rời bỏ anh. Em xin lỗi, nhưng đây là cách duy nhất em nghĩ ra. Hãy sống tốt, Nam. Em mong anh hạnh phúc.”
Tôi ngồi bệt xuống sàn, bức thư rơi khỏi tay. Hóa ra, tất cả chỉ là một vở kịch. Lan không chỉ rời đi, cô ấy còn dựng lên cả một màn kịch để tôi tin rằng cô ấy đã dứt khoát từ bỏ tôi. Nhưng tại sao? Tại sao cô ấy không nói thẳng, không cho tôi cơ hội sửa sai? Tôi ôm đầu, cảm giác như cả thế giới sụp đổ dưới chân.
Những ngày sau đó, tôi sống như một cái bóng. Căn nhà giờ đây không chỉ trống rỗng vì thiếu Lan, mà còn vì thiếu đi chính tôi của ngày xưa – một người đàn ông tự tin, luôn biết mình muốn gì. Tôi bắt đầu tìm kiếm Lan, không phải để kéo cô ấy về, mà để hiểu tại sao cô ấy chọn cách ra đi đau đớn như vậy. Tôi hỏi thăm khắp làng, liên lạc với bạn bè, thậm chí tìm đến cả những người thân xa của cô ấy. Nhưng không ai biết Lan đang ở đâu. Cô ấy như bốc hơi khỏi thế giới này.
Một tháng trôi qua, tôi gần như tuyệt vọng. Cho đến một buổi chiều, khi tôi đang ngồi bên bờ sông, nơi Lan và tôi từng hẹn hò, một cậu bé trong làng chạy đến, dúi vào tay tôi một phong bì. “Chị Lan nhờ cháu đưa cái này cho chú,” cậu bé nói rồi chạy biến. Tôi mở phong bì, bên trong là một tấm ảnh và một mẩu giấy nhỏ. Tấm ảnh chụp Lan, đứng trước một ngôi nhà nhỏ bên bờ biển, nụ cười rạng rỡ nhưng đôi mắt đượm buồn. Mẩu giấy chỉ ghi vỏn vẹn: “Anh khỏe không? Em ổn. Đừng tìm em nữa.”
Tôi nhìn tấm ảnh, lòng quặn thắt. Hóa ra cô ấy không hề muốn tôi đau khổ, chỉ muốn tôi buông tay. Nhưng làm sao tôi có thể buông, khi trái tim tôi vẫn còn đầy hình bóng cô ấy? Tôi quyết định làm một điều mà có lẽ Lan không ngờ tới: tôi sẽ tìm cô ấy, không phải để ép cô ấy quay về, mà để nói lời xin lỗi, để cảm ơn cô ấy vì đã từng yêu tôi.
Hành trình tìm Lan kéo dài nhiều tháng. Tôi đi qua những thành phố lớn, những ngôi làng nhỏ, dựa vào những manh mối ít ỏi từ tấm ảnh. Bờ biển trong ảnh có một ngọn hải đăng cũ, và sau nhiều lần hỏi thăm, tôi tìm ra được nơi đó – một thị trấn nhỏ ven biển, nơi người dân sống chậm rãi và bình yên. Tôi tìm đến ngôi nhà trong ảnh, tim đập thình thịch. Nhưng khi gõ cửa, người mở cửa không phải Lan, mà là một người phụ nữ lớn tuổi, nhìn tôi với ánh mắt tò mò.
“Bà có biết Lan không? Cô ấy từng sống ở đây,” tôi hỏi, giọng run run.
Người phụ nữ nhìn tôi một lúc, rồi thở dài. “Lan à? Cô ấy ở đây vài tuần, nhưng đã rời đi rồi. Cô ấy để lại cái này, nói rằng nếu có ai đến tìm, hãy đưa cho họ.” Bà đưa tôi một chiếc hộp gỗ nhỏ. Tôi mở ra, bên trong là chiếc nhẫn cưới của Lan, cùng một lá thư khác.
“Nam, nếu anh tìm được đến đây, có lẽ anh đã hiểu em nhiều hơn em nghĩ. Em không hận anh, chỉ là em cần thời gian để tìm lại chính mình. Chiếc nhẫn này là lời hứa của chúng ta, nhưng em không đủ sức giữ nó. Hãy giữ nó, hoặc vứt nó đi, tùy anh. Em chỉ mong anh sống tốt. Tạm biệt.”
Tôi nắm chặt chiếc nhẫn, cảm giác như trái tim mình bị bóp nghẹt. Tôi không khóc, nhưng nước mắt cứ lặng lẽ rơi. Hóa ra, Lan không chỉ rời bỏ tôi, cô ấy còn rời bỏ cả chính cuộc đời mà cô ấy từng sống. Tôi trở về làng, mang theo chiếc nhẫn và một trái tim đầy vết sẹo.
Nhưng câu chuyện không kết thúc ở đó. Một năm sau, khi tôi đã học cách sống với nỗi đau, một tin đồn lan khắp làng: Lan đã trở về. Tôi không tin, cho đến khi tận mắt thấy cô ấy, đứng trước cổng nhà bố vợ, vẫn với nụ cười ấy, nhưng ánh mắt đã khác – mạnh mẽ hơn, tự do hơn. Cô ấy nhìn tôi, khẽ gật đầu, như một lời chào xa cách.
“Lan, em…” Tôi lắp bắp, không biết phải nói gì.
“Em quay về để thăm bố,” cô ấy ngắt lời, giọng nhẹ nhàng. “Còn anh, anh sống thế nào?”
Tôi cười buồn. “Anh vẫn sống, nhưng không còn là anh của ngày xưa nữa.”
Lan không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ bước qua tôi, vào nhà. Tôi đứng đó, nhìn theo bóng lưng cô ấy, và nhận ra một sự thật đau lòng: đôi khi, tình yêu không phải là giữ chặt, mà là học cách buông tay, để cả hai có thể tìm thấy chính mình.
Nhưng khi tôi quay đi, một giọng nói vang lên phía sau: “Nam, tối nay anh rảnh không? Em muốn kể anh nghe một câu chuyện.” Tôi ngoảnh lại, thấy Lan mỉm cười, ánh mắt lấp lánh như ngày chúng tôi mới yêu. Và trong khoảnh khắc ấy, tôi biết, câu chuyện của chúng tôi chưa thực sự khép lại.