×
×

Và thế là, để “giúp con thoát kiếp FA”, mẹ tôi hăng hái đăng tin… tìm chồng hộ con gái lên hội phụ huynh phường.

Tôi năm nay 28 tuổi, độc thân, sở hữu một công việc ổn định, một con mèo lười và một bà mẹ có năng lượng tương đương… 15 cái loa phường cộng lại.

Cứ mỗi lần về quê là bà lại hỏi:
– Bao giờ con định lấy chồng?
– Khi nào hết ế, mẹ ạ.
– Thế bao giờ hết ế?
– Khi mẹ ngừng hỏi.

Và thế là, để “giúp con thoát kiếp FA”, mẹ tôi hăng hái đăng tin… tìm chồng hộ con gái lên hội phụ huynh phường. Kết quả: mỗi lần tôi về, lại có một người đàn ông “tốt nghiệp đại học, có công việc ổn định, mẹ bảo đảm ưng ngay”.

Lần này, mẹ bảo dứt khoát:
– Nếu con không đưa bạn trai về, mẹ sẽ sắp xếp buổi xem mắt.

Thế là, trong cơn bế tắc, tôi lên mạng tìm “dịch vụ thuê bạn trai giả”. Sau vài cú click, tôi tìm thấy một anh chàng có đánh giá năm sao, biệt danh “Mr. Hoàn hảo”. Ảnh đại diện của anh ta là một nụ cười khiến tôi nghi ngờ có chỉnh filter.

Tôi nhắn:

– Anh có rảnh cuối tuần không? Tôi cần thuê bạn trai giả về ra mắt gia đình, một buổi thôi.
Anh ta trả lời ngay:
– Tôi rảnh. Phí dịch vụ 1 triệu/3 tiếng, bao gồm: nụ cười tiêu chuẩn, ánh mắt chiều chuộng, và kỹ năng nịnh phụ huynh cấp độ “bách phát bách trúng”.

Tôi bật cười:

– Nghe như gói combo khuyến mãi.
– Đúng rồi, còn nếu chị muốn tôi giả vờ yêu say đắm, phụ thu 200k nữa.

Tôi quyết định chốt đơn.


Sáng Chủ nhật, anh ta đến đón tôi bằng một chiếc xe máy sáng bóng, ăn mặc vừa lịch sự vừa… dễ gây mất tập trung. Áo sơ mi trắng, quần kaki, tóc vuốt nhẹ, mùi nước hoa nhè nhẹ.

Vừa gặp, anh ta mỉm cười, chìa tay:
– Anh là Tuấn, bạn trai tạm thời của em hôm nay. Rất vui được hợp tác.

Tôi suýt bật cười vì cách nói nghiêm túc đó. Trên đường về quê, anh ta hỏi đủ thứ để “làm quen hồ sơ”: tôi học gì, làm gì, thích ăn gì, bố mẹ tính cách ra sao. Tôi cảm giác như đang đi phỏng vấn, còn anh ta là ứng viên cực kỳ chuyên nghiệp.


Vừa bước vào nhà, mẹ tôi đã reo lên:
– Ôi giời ơi, người thật việc thật đây rồi à? Đẹp trai thế này mà giấu mẹ à con?

Tuấn cười hiền, khẽ gật đầu chào:
– Dạ, con chào bác ạ. Con nghe Trang kể bác nấu ăn ngon lắm, hôm nay được ăn là con hời lắm rồi.

Câu nịnh đơn giản thôi, mà mẹ tôi cười tít mắt. Bố tôi, vốn ít nói, cũng gật gù:
– Thằng này được đấy.

Trong bữa cơm, Tuấn thể hiện trình độ “bạn trai thuê chuyên nghiệp” bậc thầy: gắp đồ ăn cho tôi, kể chuyện hài, thi thoảng lại liếc tôi bằng ánh mắt “đang yêu”. Mỗi lần như thế, mẹ tôi lại nhìn tôi, cười đến nỗi đũa run.

Hàng xóm nghe tin, kéo sang xem. Cô Tư – người từng mấy lần lôi tôi đi xem mắt cháu họ cô – tặc lưỡi:
– Đúng là trai thành phố khác hẳn. Trang ơi, giữ chặt nha con!

Tôi chỉ biết gượng cười.

Sau bữa cơm, bố tôi còn kéo Tuấn ra hiên nói chuyện riêng. Tôi đứng trong nhà mà toát mồ hôi, sợ anh ta “lỡ lời”. Nhưng lát sau, hai người quay lại, vừa cười vừa vỗ vai nhau như bạn chiến hữu lâu năm.

Mẹ tôi hào hứng đến mức chạy ra chợ khoe:
– Con gái tôi có người yêu rồi nha! Đẹp trai, lễ phép, nghe nói còn định cưới!

Tôi chỉ biết nhìn trời.


Buổi chiều, khi đưa mẹ lên chùa, anh ta còn giành đi mua lễ, dắt tay mẹ tôi lên bậc thang, cười dịu dàng:
– Bác cứ đi từ từ ạ, cầu thang hơi trơn.

Mẹ tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt mà tôi thề là chưa từng dành cho bố tôi trong suốt 30 năm hôn nhân.

Tối về, bà còn kéo tôi ra một góc thì thầm:
– Con giữ người ta đi, hiếm ai tốt như thế!

Tôi khẽ đáp:
– Dạ, con đang… giữ theo giờ thôi mẹ ạ.


Khi mọi người đã đi ngủ, tôi tiễn Tuấn ra cổng. Tôi thực sự cảm ơn anh ta vì đã giúp tôi “qua ải” một cách hoàn hảo.

Tôi móc ví, đưa thêm 500k:
– Đây là tiền thưởng cho màn diễn xuất xuất thần hôm nay. Anh làm tôi suýt tin là thật đấy.

Tuấn nhìn tờ tiền, rồi ghé sát tai tôi, mỉm cười:
– Em không cần trả thêm đâu. Hợp đồng của chúng ta… sẽ gia hạn vô thời hạn.

Tôi sững người:
– Ý anh là…?
Anh ta nháy mắt:
– Là anh thật lòng. Lúc đầu anh chỉ đóng vai, nhưng càng nhìn em, anh càng sợ kết thúc buổi diễn.

Tôi ngơ ngác, vừa buồn cười vừa thấy tim đập loạn xạ:
– Này, anh đừng diễn quá vai chứ!
– Anh không diễn nữa đâu. Đây là cảnh thật.

Rồi anh ta quay lưng đi, để lại tôi đứng giữa sân, trong đầu lặp lại câu nói đó đến… mười lần.


Ba tháng sau.

Mẹ tôi khoe khắp xóm rằng “hai đứa nó đang tìm nhà mua chung”. Tôi cười, không cải chính. Vì giờ, Tuấn không còn là “bạn trai thuê”, mà là bạn trai thật.

Hôm tôi hỏi anh:
– Anh có định tính thêm phụ phí yêu em không?

Anh cười:
– Có chứ. Nhưng tính bằng cả đời.

Tôi lườm:
– Tính kiểu gì mà không ai dám hoàn tiền?
– Vì với anh, em là hợp đồng lãi cao nhất rồi.


Thỉnh thoảng, tôi vẫn nhớ lại cái ngày đầu tiên thuê anh. Hóa ra, để trốn một buổi xem mắt, tôi lại vô tình… xem trúng người của đời mình.

Tôi hay trêu anh:
– Nếu hôm đó em không thuê anh thì sao?
Anh đáp tỉnh rụi:
– Thì anh sẽ tự ứng tuyển thôi. Anh thích em từ lúc thấy em đăng bài tìm bạn trai giả rồi.

Tôi bật cười. Đúng là đời có những cú twist còn “ảo” hơn cả phim.

Hóa ra, đôi khi, để tìm được tình yêu thật, ta chỉ cần… một cú thuê nhầm hoàn hảo.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News