×
×

Anh Xe Ôm Đi Họp Lớp Bị Bạn Cũ S////ỉ N////hục – 5 Phút Sau Anh Rút Thẻ Đen M/ua Lại Cả Khách Sạn Khiến Tất Cả Sh///ock Nặng

Anh Xe Ôm Đi Họp Lớp Bị Bạn Cũ S////ỉ N////hục – 5 Phút Sau Anh Rút Thẻ Đen M/ua Lại Cả Khách Sạn Khiến Tất Cả Sh///ock Nặng

Buổi chiều hôm ấy, Quang dựng chiếc xe máy cũ sát lề đường, tháo mũ bảo hiểm, lau vội mồ hôi trên trán. Anh nhìn lên bảng tên khách sạn treo cao, bóng loáng và xa lạ. Tấm thiệp mời họp lớp trong túi áo như nặng hơn bình thường.

Mười lăm năm rồi… Quang nghĩ thầm.

Ngày xưa, anh không phải người giỏi nhất lớp. Cũng chẳng phải kẻ nổi bật. Anh học vừa đủ, hiền lành, ít nói. Sau khi tốt nghiệp, cuộc đời anh rẽ sang hướng khác. Gia đình gặp biến cố, anh nghỉ học giữa chừng, bươn chải đủ nghề rồi gắn với chiếc xe máy và những cuốc xe dài ngắn.

Trên giấy tờ, Quang là anh xe ôm.

Anh bước vào sảnh khách sạn, bộ đồ giản dị lập tức khiến vài ánh mắt liếc qua. Một nhóm người đứng gần quầy lễ tân đang cười nói rôm rả. Quang nhận ra họ ngay.

Bạn cũ.

“Ê, Quang phải không?” – , ngày xưa học giỏi nhất lớp, giờ là quản lý cấp cao, cười lớn. “Lâu quá không gặp! Nghe nói mày… chạy xe?”

Cả nhóm bật cười.

Quang gật đầu, bình thản. “Ừ, tao chạy xe.”

“Thế tới đây bằng… xe ôm à?” – Hải chêm vào, giọng mỉa mai.

Một cô bạn che miệng cười. “Trời ơi, họp lớp mà đi xe ôm, chắc khách sạn này không quen tiếp người như vậy đâu.”

Quang không đáp. Anh chỉ đứng yên, nụ cười nhạt. Những câu nói ấy không mới. Anh đã nghe suốt nhiều năm.

Bữa tiệc bắt đầu. Quang được xếp ngồi cuối bàn, sát lối đi. Trên bàn, mọi người khoe nhau xe sang, dự án tiền tỷ, chức vụ hoành tráng.

“Quang này,” Tú quay sang, giọng cố ý lớn, “mày có hay chạy ngang khách sạn này không? Một đêm ở đây bằng mấy tháng chạy xe của mày đấy.”

Cả bàn lại cười.

Quang đặt đũa xuống. Anh nhìn thẳng vào Tú, giọng vẫn điềm tĩnh:
“Ừ. Tao biết.”

“Biết mà vẫn ngồi đây?” – Hải nhướn mày. “Hay là vô nhầm chỗ?”

Không khí bỗng nặng nề. Một vài người thấy quá đáng nhưng không ai lên tiếng.

Quang đứng dậy. “Xin phép mọi người, tôi ra ngoài nghe điện thoại.”

Anh bước ra sảnh, rút điện thoại. Không ai biết rằng trong túi áo khoác giản dị kia là một chiếc thẻ đen – thứ mà anh hiếm khi dùng.

1. Bí mật sau chiếc xe ôm

Năm năm trước, Quang đã có cơ hội khác. Trong một lần chở khách đêm mưa, anh cứu một người đàn ông bị tai biến giữa đường. Người đó sau này hóa ra là chủ một quỹ đầu tư kín. Biết hoàn cảnh Quang, ông ta cho anh một cơ hội: góp vốn, học quản trị, đứng tên điều hành một chuỗi dự án logistics ngầm, chuyên phục vụ vận chuyển hàng đặc thù.

Quang đồng ý, với một điều kiện:
“Cho tôi tiếp tục chạy xe. Tôi muốn biết mình đến từ đâu.”

Từ đó, Quang vừa chạy xe, vừa âm thầm điều hành dòng tiền lớn. Anh không khoe khoang, không đổi lối sống. Chiếc xe ôm là lựa chọn, không phải số phận.

2. Cuộc gọi 5 phút

Quang áp điện thoại lên tai.

“Anh Quang.” Giọng trợ lý vang lên ngay lập tức. “Anh cần gì ạ?”

“Khách sạn nơi tôi đang dự tiệc,” Quang nói chậm rãi, “tình hình sở hữu thế nào?”

Trợ lý trả lời nhanh, rành mạch. “Thuộc một tập đoàn đang cần thanh khoản. Nếu mua lại ngay, cần quyết định trong vòng vài phút.”

Quang nhìn vào sảnh, nơi những tiếng cười vẫn vang lên phía sau cánh cửa.

“Tiến hành,” anh nói. “Toàn bộ.”

“Vâng.”

Cuộc gọi kết thúc. Đồng hồ điểm đúng 5 phút.

3. Cú sốc trong phòng tiệc

Quang quay lại phòng tiệc đúng lúc Tú đang nâng ly.

“Thôi nào, dù sao cũng là bạn cũ,” Tú cười, “ai thành đạt thì thành đạt, ai… chưa thì cố gắng sau.”

Quang bước tới, kéo ghế, ngồi xuống.

“Tú,” anh nói, “cậu nói đúng. Ai cũng có con đường riêng.”

Tú nhún vai. “Thế mới là đời.”

Đúng lúc đó, quản lý khách sạn hớt hải bước vào, theo sau là vài nhân viên cấp cao.

“Xin lỗi quý khách,” người quản lý nói, giọng căng thẳng, “chúng tôi vừa nhận thông báo khẩn. Khách sạn… đã đổi chủ.”

Cả phòng xôn xao.

“Đổi chủ?” – Hải tròn mắt. “Ai mua?”

Quản lý nhìn quanh, rồi ánh mắt dừng lại ở Quang. Ông cúi đầu nhẹ.

“Chủ sở hữu mới… là ông Quang.”

Cả phòng đông cứng.

Tú cười gượng. “Anh đùa à?”

Quản lý lắc đầu, đưa ra giấy xác nhận điện tử. “Hợp đồng đã hoàn tất.”

Quang chậm rãi rút chiếc thẻ đen đặt lên bàn. Không cần nói nhiều.

Một cô bạn run run: “Không thể nào…”

Hải lắp bắp: “Mày… mày là xe ôm mà…”

Quang nhìn họ, giọng bình thản nhưng rõ ràng:
“Ừ. Tao vẫn là xe ôm. Nhưng không phải thứ mà tụi mày nghĩ.”

4. Sự im lặng trả giá

Không ai nói được câu nào. Những lời chế giễu ban nãy như mắc nghẹn trong cổ họng.

Tú đứng dậy, mặt tái đi. “Quang… lúc nãy tao chỉ đùa thôi.”

Quang lắc đầu. “Không sao. Đùa hay thật, tao đều nghe quen rồi.”

Anh quay sang quản lý. “Bữa tiệc này, tôi mời. Nhưng có một yêu cầu.”

“Dạ, anh cứ nói.”

“Sau buổi tối nay,” Quang nói, “nhân viên ở đây được tăng lương. Còn phòng tiệc này… tôi không muốn nghe thêm bất kỳ lời coi thường nào.”

Quản lý gật đầu liên tục.

5. Sau tất cả

Bữa tiệc kết thúc trong sự ngượng ngùng. Mọi người lần lượt ra về, tránh ánh mắt của Quang.

Tú nán lại, cúi đầu. “Xin lỗi.”

Quang nhìn bạn cũ, ánh mắt không giận dữ, cũng chẳng hả hê.
“Không cần xin lỗi tao,” anh nói. “Hãy xin lỗi phiên bản của mày ngày xưa – khi mày chưa nghĩ giá trị con người nằm ở tiền bạc.”

Tú không đáp.

6. Quang vẫn chạy xe

Sáng hôm sau, trước quán cà phê quen, Quang lại dựng chiếc xe cũ. Anh đội mũ bảo hiểm, mở ứng dụng.

Một người nhận ra anh, thì thầm: “Nghe nói anh là chủ khách sạn lớn lắm…”

Quang cười. “Chạy xe cho vui thôi.”

Chiếc xe nổ máy, hòa vào dòng người.

Không phải ai rút thẻ đen cũng là người chiến thắng.

Có những người thắng từ lúc không để lòng mình bị làm bẩn bởi sự khinh thường của kẻ khác.

Và Quang – anh xe ôm năm ấy – chưa từng thua.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News