Tôi lấy chồng được hai năm, về làm dâu trong một gia đình ba thế hệ. Nhà chồng không giàu, nhưng đông người, bữa cơm lúc nào cũng nhộn nhịp tiếng nói tiếng cười — trừ tôi. Từ ngày cưới về, tôi luôn cố nhẫn nhịn, làm dâu chăm chỉ, dậy sớm nấu cơm, giặt giũ, lau nhà. Nhưng không hiểu sao, tôi vẫn luôn là người “ngoài cuộc” trong chính căn nhà này.
Tối hôm đó, tôi tăng ca ở công ty đến gần 8 giờ mới về. Trời mưa tầm tã, người ướt như chuột lột, bụng đói cồn cào. Vừa bước vào nhà, tôi thấy cả nhà ngồi xem tivi, mâm cơm đã dọn ra bàn, chỉ còn một bát cơm nguội và chiếc đĩa có đúng một miếng thịt mỡ đang nằm lẻ loi.
Tôi hỏi khẽ:
“Mọi người ăn hết rồi à? Con tưởng còn cơm để con dọn ăn cùng.”
Mẹ chồng đáp lạnh nhạt, không rời mắt khỏi màn hình:
“Cơm hết rồi, thịt mẹ để phần đó. Con ăn đi, người đi làm về muộn thì phải chịu thôi.”
Tôi nhìn miếng thịt mỡ, lòng chát đắng. Bữa cơm nhà nào chẳng có lúc ít nhiều, nhưng cái cách người ta “để phần” như bố thí khiến tim tôi nghẹn lại. Tôi quay vào bếp, nhìn chồng — anh chỉ im lặng, cúi đầu bấm điện thoại, không một lời bênh vực.
Tôi hỏi:
“Anh biết không, hôm nay em nhịn cả buổi trưa để kịp chạy việc cho xong, vậy mà…”
Chưa kịp nói hết, mẹ chồng chen ngang, giọng chát chúa:
“Cô làm ra tiền à mà than? Người ta đi làm cả ngày vẫn biết thu xếp việc nhà. Cô chỉ biết ăn với than thôi!”
Tôi đứng lặng. Mọi ấm ức dồn nén suốt hai năm như vỡ oà. Tôi nhìn mâm cơm lạnh ngắt, rồi bất ngờ hất tung tất cả xuống đất. Tiếng chén bát vỡ loảng xoảng, canh bắn tung toé khắp nền. Cả nhà sững sờ.
Tôi nghẹn giọng:
“Nếu coi con là người dưng thì xin đừng để phần. Thà nhịn đói còn hơn ăn miếng thương hại này.”
Không khí đặc quánh lại. Mẹ chồng đỏ mặt, chỉ tay thẳng vào tôi:
“Cút! Cô dám làm loạn trong nhà tôi à? Cút khỏi đây ngay!”
Tôi nhìn chồng, mong anh nói một câu — chỉ một câu thôi — nhưng anh vẫn im lặng. Đôi tay run rẩy, tôi bước ra khỏi cửa, mưa ngoài trời vẫn chưa dứt. Tôi đi, không mang theo gì ngoài nỗi tủi thân nghẹn đắng.
Hai ngày sau, tôi nhận được tin nhắn từ chồng:
“Em về đi, mẹ nguôi giận rồi.”
Tôi nhìn màn hình, mỉm cười cay đắng. Bây giờ tôi đã hiểu, có những người đàn bà không rời khỏi nhà chồng vì họ yếu đuối — mà vì họ vẫn còn ảo tưởng rằng sẽ có người đứng về phía mình.
Còn tôi, chỉ vì một miếng thịt mỡ, đã tỉnh giấc.