Phòng họp tầng 68 của Tập đoàn Hằng Phong sáng loáng như một cung điện thời hiện đại: bàn gỗ mun dài, đèn chùm pha lê chạm khắc tinh xảo, cửa kính nhìn thẳng xuống trung tâm Sài Gòn đang tỏa sáng.
Lâm Thiên Khôi, chủ tịch 58 tuổi, được mệnh danh là “cá mập không bao giờ chớp mắt”, đang xem qua hồ sơ ứng viên thì cánh cửa mở khẽ.
Một cô gái trẻ bước vào.
Cô cúi đầu lễ phép, dáng vẻ giản dị nhưng không hề tầm thường: áo sơ mi xanh nhạt, chân váy đen dài quá gối, mái tóc buộc thấp gọn gàng. Nhưng thứ khiến căn phòng như chao đảo… là chiếc đồng hồ cổ trên cổ tay cô.
Nó là một chiếc Rolex Oyster 1970 đã trầy xước, dây da cũ đến mức bạc màu.
Thiên Khôi thoáng liếc qua.
Rồi… đôi mắt ông đông cứng.
Ông đứng bật dậy, ghế da Ý đổ ngược xuống sàn.
Tay ông run bần bật, tách trà Darjeeling rơi khỏi tay, đổ loang trên tấm thảm Ba Tư.
— Cái… cái đồng hồ đó… — ông thở dốc.
Cô gái khựng lại, siết chặt chiếc túi vải mộc.
— Dạ… có vấn đề gì ạ?
Thiên Khôi bước chậm tới, như bị một lực vô hình thôi thúc.
— Cháu… cháu tên gì?
— Dạ, cháu là Vy An, 24 tuổi. Cháu từ Đà Nẵng vào Sài Gòn tìm việc ạ.
— Mẹ cháu… tên gì?
Giọng ông nghẹn, gần như không còn hơi thở.
Vy An do dự một thoáng. Suốt 24 năm, mẹ cô luôn tránh né câu hỏi về cha, về quá khứ, về bất cứ thứ gì liên quan đến cuộc đời trước khi sinh cô.
— Dạ… mẹ cháu tên là Lê Thảo My.
Thiên Khôi đổ người xuống ghế như bị rút hết sức lực.
— My… là My thật rồi… trời đất ơi…
Trợ lý hốt hoảng chuẩn bị chạy vào nhưng ông giơ tay chặn lại:
— Tất cả ra ngoài. Cô Vy An… cháu ngồi lại.
Cửa đóng lại. Căn phòng rơi vào tĩnh lặng.
Vy An ngồi đối diện. Cô ngờ vực, cảnh giác… và có phần sợ hãi.
Thiên Khôi nhìn ra phía thành phố qua lớp kính. Ánh sáng rực rỡ phản chiếu lên khuôn mặt ông, khiến những nếp nhăn như hằn sâu thêm mấy phần.
— Chiếc đồng hồ… — ông nói thật chậm — từng thuộc về mẹ cháu.
Vy An giật mình.
— Nhưng mẹ cháu nói… đó là của một người quen cũ tặng.
Thiên Khôi nhìn xoáy vào mắt cô, giọng vỡ ra:
— Không chỉ người quen. Mẹ cháu là người phụ nữ tôi yêu nhất.
Hai mươi bốn năm trước… tôi định cầu hôn bà ấy bằng chiếc đồng hồ này.
Vy An sững người, trái tim đập thình thịch.
— Nhưng mẹ cháu… chưa từng nhắc đến chú. Không một lần.
Thiên Khôi bật cười khô khốc, ánh mắt đỏ hoe:
— Vì tôi đã phản bội lời hứa của mình. Vì tôi… đã không đến buổi hẹn cầu hôn đó.
Ông siết chặt bàn tay run rẩy:
— Hôm ấy… tôi chọn ký một thương vụ tỷ đô. Tôi chọn sự nghiệp. Và khi quay lại, mẹ cháu… đã biến mất khỏi Sài Gòn. Mang theo chiếc đồng hồ tôi định trao.
Vy An cúi đầu. Cô không biết phải đối diện với sự thật này thế nào.
— Nhưng… tại sao chú chắc cháu là…?
Thiên Khôi mở ngăn kéo bàn.
Ông lấy ra một tấm ảnh cũ, đã sờn mép.
Trong ảnh là một người phụ nữ trẻ — mẹ cô — mặc chiếc váy hoa, tay đeo chính chiếc đồng hồ này, tựa đầu vào vai một chàng trai… là Thiên Khôi thuở còn trẻ.
Vy An như bị đánh mạnh vào ngực.
— Chú… và mẹ cháu… thật sự đã yêu nhau?
Ông gật đầu.
— Và có lẽ… chú đã vô tình đánh mất cả hai mẹ con cháu.
Ông đứng dậy, đặt tấm ảnh lên bàn, nhìn cô đầy day dứt:
— Vy An…
Nếu năm đó chú không lựa chọn sai… thì hôm nay, cháu có lẽ đã là…
Ông nghẹn lại, không nói nổi nữa.
Vy An nuốt nước bọt, trái tim thắt chặt.
— Chú muốn nói… cháu là… con gái của chú?
Thiên Khôi không trả lời ngay.
Ông chỉ nhẹ nâng cổ tay cô, chạm vào chiếc đồng hồ.
— Đồng hồ này… chỉ mẹ cháu và chú biết cách mở mặt lưng. Bên trong có một dòng khắc.
— Khắc… gì ạ?
Ông thì thầm, như nói với cả vũ trụ:
— “Để dành cho con.”
Căn phòng như vỡ tung trong làn gió thổi qua cửa kính.
Vy An đứng bật dậy, mặt tái nhợt.
— Chú… đang nói… cháu…
Thiên Khôi nhìn cô, đôi mắt chứa đầy một thứ pha lẫn hối hận, yêu thương và nỗi đau suốt 24 năm:
— Có lẽ cháu là máu thịt của chú.
Và chú… đã mất cô suốt cả một đời.