×
×

Mẹ chồng thuê hẳn 5 cây vàng để trao cho tôi trong ngày cưới rồi bảo “cho đẹp mặt cô chứ ai, giờ cô trả tiền thuê đi”

Hôm cưới, cả họ nhà chồng trố mắt khi thấy mẹ chồng tôi bước lên sân khấu, tay cầm khay vàng lấp lánh, trao cho con dâu hẳn 5 cây vàng. Tôi sững người, vừa ngỡ ngàng vừa xúc động. Nhà chồng tôi vốn không có điều kiện, vậy mà hôm nay lại cho tôi món quà lớn như thế. Mẹ chồng còn nắm tay tôi, nói rành rọt trước quan khách:

“Con là con dâu đầu tiên của nhà này, mẹ không tiếc gì với con!”

Tôi nghe mà rưng rưng, thầm nghĩ mình thật may mắn khi được yêu thương. Đêm tân hôn, tôi còn ôm hộp vàng mà không dám tin đó là sự thật.

Nhưng niềm vui chỉ kéo dài… đúng một tuần.

Một buổi chiều đi làm về, mẹ chồng gọi tôi vào phòng, đóng cửa lại. Bà đặt tờ giấy ghi chi chít con số trước mặt tôi rồi nói thẳng:

“Cái số vàng hôm cưới là mẹ thuê cho oai thôi, chứ nhà mình lấy đâu ra. Giờ người ta đòi lại tiền thuê, con tính trả thế nào?”

Tôi chết lặng:

“Thuê… thuê vàng? Sao mẹ không nói trước?”

Bà thản nhiên:

“Nếu nói trước thì hôm cưới còn gì thể diện. Mẹ muốn họ hàng bên ngoại con phải nể. Mà con là người được đeo vàng, lẽ đương nhiên con phải trả tiền thuê.”

Tôi bủn rủn tay chân. Số tiền thuê 5 cây vàng không hề nhỏ, bằng mấy tháng lương của tôi cộng lại. Tôi nhìn chồng cầu cứu, nhưng anh chỉ cúi mặt, nói nhỏ:

“Em ráng lo, anh không có tiền…”

Lúc ấy tôi mới hiểu, cái “thương” mà tôi tưởng hôm cưới chỉ là một màn kịch hoàn hảo, và tôi — cô dâu mới — lại là người phải trả giá cho vở diễn ấy.

Tối hôm đó, tôi ngồi trước bàn ăn, lòng như lửa đốt. Mẹ chồng thì vẫn ung dung, gắp cho chồng tôi miếng thịt, thỉnh thoảng liếc sang tôi bằng ánh mắt “đợi tiền”.

Tôi đặt đũa xuống, nói rõ ràng từng chữ:

“Con xin lỗi, nhưng số tiền thuê vàng hôm cưới, con không trả. Con không hề biết chuyện, càng không đồng ý.”

Không khí lập tức đóng băng. Mẹ chồng đập mạnh đôi đũa xuống bàn:

“Cô ăn nói với tôi kiểu đó à? Vàng hôm cưới đeo lên người cô, ai nhìn vào cũng tưởng con dâu này sang trọng, được nhà chồng cưng chiều. Thể diện của nhà này là nhờ số vàng đó, giờ cô phủi tay sao?”

Tôi nhìn thẳng vào bà, lần đầu không nhún nhường:

“Thể diện của nhà mình mà bắt con trả thì con không làm được. Mẹ muốn giữ sĩ diện thì mẹ tự bỏ tiền ra, đừng lấy con làm lá chắn.”

Chồng tôi định nói gì đó nhưng bị bà quát:

“Câm miệng! Đàn ông đàn ang mà để vợ nó cãi mẹ thế này à?”

Tôi đứng dậy, tim đập thình thịch nhưng giọng vẫn rắn rỏi:

“Nếu mẹ cứ ép con trả tiền thuê vàng, con sẽ về nhà ngoại và kể lại mọi chuyện. Để xem lúc đó họ hàng ai còn nghĩ con được nhà chồng thương nữa.”

Bà trợn mắt nhìn tôi, mặt đỏ bừng. Chồng thì hoảng loạn, còn tôi, lần đầu tiên cảm thấy mình cần phải mạnh mẽ nếu không muốn bị nuốt chửng trong căn nhà này.

Đêm ấy, mẹ chồng không nói thêm lời nào, nhưng tôi biết, trận chiến giữa tôi và bà… mới chỉ bắt đầu.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News