×
×

Đêm t;ân hô;n vừa tắt đèn, tôi còn chưa kịp thở sau cơn mệt rã rời thì mẹ chồng đã xông vào phòng, lật chăn và gào lên: Ga giường không có vết đỏ là sao?

Tôi – Lan – vẫn còn nằm trong vòng tay Hùng, hơi thở anh còn đọng trên cổ tôi, nóng, gấp gáp, xen lẫn chút ngượng ngùng của một người đàn ông vừa lần đầu trở thành chồng hợp pháp của ai đó. Đèn phòng tắt, chỉ còn ánh sáng vàng nhạt ngoài hành lang lọt qua khe cửa. Và đúng lúc tôi tưởng như có thể thở phào, cảm nhận được sự ấm áp của cuộc đời mới… thì rầm! – cửa phòng bật mở.

Tôi giật mình ngồi dậy, kéo chăn che lấy thân. Hùng chẳng kịp phản ứng, chỉ ú ớ:

– Mẹ! Mẹ làm gì vậy?

Bà Hảo, mẹ chồng tôi, đứng đó với khuôn mặt đầy nghiêm trọng, như vừa bắt được tang vật của một tội tày trời. Bà chĩa thẳng ánh mắt sắc lẹm vào chiếc ga giường trắng muốt vẫn còn lộn xộn.

– Nó đâu? – Bà quát. – Cái dấu đỏ đâu?

Tôi há hốc miệng. Cơ thể vừa đau vừa mệt. Cổ họng nghẹn lại.

– Mẹ… mẹ vào phòng con dâu như vậy… không được đâu ạ… – tôi run run nói.

– Không được cái gì! – bà gào lên. – Cái này là chuyện cả họ quan tâm. Con dâu nhà này phải trong sạch. Cả tông cả họ đang chờ kết quả. Cô giải thích đi, tại sao ga giường không có giọt máu nào?

Tôi chết lặng.
Hùng cũng chết lặng.

Tôi nhìn anh, mong anh nói gì đó. Nhưng Hùng chỉ ấp úng:

– Mẹ… chuyện này… bây giờ còn ai nghĩ như vậy nữa…

– Tao nghĩ! Họ hàng nhà tao nghĩ! – bà đập tay vào tủ quần áo đến mức cửa rung lên. – Nhà này chỉ có một thằng con trai. Tao không để ai cắm sừng nó từ trước khi cưới!

Tôi siết chặt mép chăn, nước mắt ứa ra ngay lập tức. Cảm giác nhục nhã len từ sống lưng lên tới đỉnh đầu.


Hai năm trước, tôi bị tai nạn xe máy, ngã vào cạnh bàn nhôm ở sạp hàng trước cổng chợ. Mảnh kim loại sượt vào người gây rách sâu, bác sĩ phải khâu gần hai chục mũi và nói tôi có thể bị ảnh hưởng đến màng trinh. Tôi chưa từng quan hệ trước đây, nhưng tai nạn ấy đã khiến tôi không thể nào chảy máu – dù trong đầu mẹ chồng tôi, chuyện đó lại là thước đo phẩm hạnh duy nhất của một người con gái.

Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ, cái quá khứ đau đớn đó lại trở thành lý do để tôi bị xúc phạm ngay trong đêm tân hôn của mình.


– Con… con thật sự là một người trong sạch. – tôi cố nói, giọng nghẹn lại. – Con bị tai nạn lúc 22 tuổi… bác sĩ có nói…

– Tai nạn? – bà cười khẩy. – Đấy là cái cớ của đám không ra gì! Cô tưởng tôi ngốc lắm à?

Hùng lúc này mới sực tỉnh, anh bật dậy:

– Mẹ đừng nói vợ con như vậy!

– Vợ cái gì? – bà chỉ thẳng vào mặt tôi. – Nếu nó trong sạch thì phải có chứng cứ! Bao đời nay đều vậy!

Tôi quay mặt đi, nước mắt thi nhau rơi xuống.

Bỗng bà Hảo lao tới, giật phăng tấm chăn tôi đang ôm, khiến tôi hét lên, còn Hùng hoảng hốt kéo lại:

– Mẹ làm gì vậy?!

– Tao xem xem có đúng là nó không sạch sẽ không!

– Mẹ điên rồi à?! – lần đầu tiên Hùng quát lớn.

Căn phòng nhỏ như nghẹt thở. Tim tôi đập loạn. Tôi run lên, vừa vì sợ, vừa vì tủi nhục, vừa vì không tin đây là gia đình mình định chung sống cả đời.


Sau màn ồn ào, Hùng đưa mẹ ra khỏi phòng. Nhưng trước khi đi khỏi, bà còn quăng lại một câu:

– Sáng mai mời họ nhà gái đến đây giải thích! Còn không, tao cho hủy hôn ngay lập tức!

Cánh cửa đóng sập trước mặt.

Tôi bật khóc như đứa trẻ. Hùng chạy lại ôm tôi nhưng tôi đẩy anh ra:

– Sao anh không bảo vệ em từ đầu? Sao anh để mẹ làm nhục em như vậy?

– Anh xin lỗi… anh bị bất ngờ quá… mẹ anh tính vậy từ xưa rồi…

– Từ xưa? – tôi cười trong nước mắt. – Từ xưa nên có quyền xúc phạm phụ nữ sao?

Hùng cúi đầu, không thể nói thêm gì.


Đêm đó, tôi không ngủ được. Tôi ngồi co ro ở góc giường đến trời sáng. Mặc váy cưới đẹp đẽ hôm qua mà sáng nay tôi thấy mình chẳng khác gì món đồ bị đem ra soi mói, kiểm chứng.

Tôi đã nghĩ: Nếu gia đình này như vậy, tôi có nên tiếp tục?

Nhưng rồi nghĩ đến Hùng – người đã yêu tôi bằng sự dịu dàng nhiều năm – tôi lại lưỡng lự.


Sáng hôm đó, mẹ tôi đến. Gương mặt bai bải của mẹ chồng khiến mẹ tôi không giấu nổi sự bức xúc.

– Ý bà là con gái tôi phải “chảy máu” thì mới được coi là người tử tế sao? – mẹ tôi nói, giọng run nhưng cứng rắn.

– Đúng! – bà Hảo đáp không do dự. – Nhà tôi không chấp nhận loại con dâu không rõ ràng!

Mẹ tôi bật cười, nhưng là kiểu cười đắng chát.

– Hóa ra chuyện danh dự của con gái tôi lại bị đem ra cân đo như một miếng thịt ngoài chợ.

– Bà nói gì đấy? – mẹ chồng tôi đanh mặt.

– Tôi nói đúng sự thật. Bà nghĩ vết rách bé tí bằng da mỏng đó quyết định phẩm giá của một con người à? Bà có biết tai nạn của con gái tôi không? Bà có biết nó đã khóc hàng tháng vì sợ không ai tin nó trong sạch không? Và giờ điều đó đã trở thành sự thật.

Tôi ngồi đó, nước mắt rơi không ngừng.

Hùng lúc này mới lên tiếng:

– Con tin Lan. Con biết Lan không làm gì sai cả.

– Mày tin nhưng tao không tin! – mẹ anh hét.

Tôi nhìn Hùng. Đôi mắt anh nói rằng anh đang cố gắng, nhưng sự yếu đuối của anh khiến tôi thấy mình cô đơn khủng khiếp.


Cuối cùng, mẹ tôi đứng dậy.

– Thôi, tôi đưa con gái tôi về. Nhà có ba đời làm dâu, tôi chưa thấy cảnh nào làm nhục phụ nữ trắng trợn như vậy.

– Bà dám mang nó về là tự tay phá hủy hôn nhân của con bé đấy! – mẹ chồng tôi quát theo.

– Nếu cuộc hôn nhân này được xây bằng giọt máu trên ga giường, thì có giữ cũng chẳng hạnh phúc đâu.

Tôi nghẹn lại.

Hùng níu tay tôi:

– Lan… đừng về… anh xin em… để anh nói chuyện lại với mẹ…

Tôi nhìn anh rất lâu. Rất, rất lâu.

– Nếu anh thật sự yêu em… – tôi nói. – Anh phải để em được tôn trọng. Chứ không phải van xin sự công nhận từ một chiếc ga giường.

Rồi tôi rút tay khỏi anh.


Những ngày sau, Hùng về nhà mẹ đẻ – nhưng mẹ anh khóa cửa, không cho anh vào. Gia đình anh họp họ hàng để “làm rõ chuyện”. Tôi trở về nhà mình, cả tuần liền không ăn ngủ được, không muốn ra ngoài, xấu hổ với chính cuộc đời mình – dù tôi chẳng làm gì sai.

Hùng gọi điện liên tục, xin lỗi, khóc, cầu xin tôi quay lại. Anh bảo sẽ đứng về phía tôi.

Nhưng trong những cuộc gọi đó… điều tôi nghe nhiều nhất là:

“Mẹ anh khó lắm, em thông cảm…”
“Từ từ rồi mẹ anh sẽ hiểu…”
“Đừng làm lớn chuyện lên…”

Tôi chợt nhận ra:
Tôi không cần một người đàn ông để tôi phải xin quyền được tôn trọng.


Một tháng sau, Hùng tự chuyển khỏi nhà mẹ, thuê trọ và quay lại tìm tôi. Anh quỳ xuống trước cửa nhà tôi, giữa trời mưa tầm tã.

– Anh xin lỗi! Anh ngu ngốc! Anh sẽ không để ai làm tổn thương em nữa! Anh sẽ cưới em lần nữa, theo cách em muốn. Không ai được xâm phạm em nữa. Anh hứa!

Tôi nhìn người đàn ông đang run vì lạnh trong cơn mưa. Trong lòng tôi giằng xé dữ dội. Tôi đã từng yêu anh. Rất nhiều. Nhưng tình yêu không đủ nếu người đàn ông ấy không dám đứng lên bảo vệ tôi đúng lúc nhất.

Tôi hỏi anh một câu:

– Anh có dám đứng trước mẹ anh, nói rằng cái “giọt máu” đó không có nghĩa lý gì không?

Hùng im lặng rất lâu.
Rất. Lâu.

Rồi anh trả lời:

– Anh… sẽ cố thuyết phục mẹ dần dần…

Và chính khoảnh khắc đó… tôi biết cuộc đời này tôi không thể làm lại sai lầm thêm lần nữa.


Tối hôm đó, tôi viết một lá thư chia tay. Tôi nói tôi từng yêu anh, từng muốn một gia đình với anh, nhưng tôi không chấp nhận sống với một người mẹ chồng kiểm soát như vậy, và càng không thể sống với một người chồng không đủ bản lĩnh để bảo vệ vợ.

Tôi để lá thư vào tay anh rồi bước vào nhà. Hùng gọi tôi, gào tên tôi trong mưa. Nhưng tôi không quay lại.

Đó là đêm cuối cùng tôi khóc vì anh.


Hai năm sau, tôi đã là quản lý của một cửa hàng thiết kế nội thất. Cuộc sống ổn định, tinh thần nhẹ nhõm. Tôi mạnh mẽ hơn, tự tin hơn và không còn tự trách mình vì chuyện quá khứ.

Một lần đang chọn gỗ với khách, tôi bắt gặp Hùng đứng ở cửa. Anh trông già hơn nhiều, gầy đi, đôi mắt buồn.

– Lan… – anh khẽ nói. – Anh chỉ muốn nói lời xin lỗi… thật sự.

Tôi mỉm cười nhẹ.

– Chuyện đã qua rồi anh. Em không trách nữa.

– Em… ổn chứ?

– Ổn. Rất ổn.

Hùng cúi mặt. Một lúc lâu sau anh nói:

– Anh cưới rồi. Là mẹ anh sắp xếp.

Tôi gật đầu. Không đau. Không tiếc. Chỉ thấy nhẹ như gió.

– Chúc mừng anh.

Anh nhìn tôi thật lâu rồi nói:

– Anh chỉ muốn nói… giá như đêm hôm đó anh đủ dũng cảm…

Tôi cắt lời anh:

– Giá như chúng ta đều hiểu… trinh tiết không bao giờ là thước đo của một con người.

Hùng cúi đầu.
Còn tôi bước đi, tự do và kiêu hãnh.

Đêm tân hôn năm ấy đã khiến tôi đau khổ, nhưng cũng chính nó giúp tôi hiểu rằng:

Sự tôn trọng quan trọng gấp vạn lần bất kỳ cuộc hôn nhân nào.

Và tôi biết…

Mình đã chọn đúng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News