Tôi là Lan, một phụ nữ bận rộn với công việc văn phòng và gia đình nhỏ gồm chồng, con trai nhỏ và mẹ chồng. Cuộc sống quay cuồng khiến tôi kiệt sức, nên sau khi liên hệ người quen và qua trung tâm môi giới, gia đình tôi cuối cùng cũng tìm được một người giúp việc ưng ý. Cô ấy tên Hương, khoảng 50 tuổi, dáng người gầy guộc nhưng nhanh nhẹn. Ban đầu, cô đòi mức lương 15 triệu đồng/tháng, con số khiến tôi choáng vì ngân sách nhà chỉ cho phép 10 triệu. Tôi thương lượng mãi, kể lể về chi phí sinh hoạt, con cái học hành, mẹ chồng hay đau ốm. Cuối cùng, cô gật đầu đồng ý, giọng buồn buồn: “Thôi được, chị ơi, em cần việc làm lắm.”
Từ ngày có cô Hương, cuộc sống nhà tôi thay đổi hẳn. Cô dọn dẹp sạch sẽ, nấu ăn ngon miệng, từ món canh chua cá lóc đến bánh cuốn nóng hổi. Chồng tôi khen nức nở, con trai quấn quýt, ngay cả mẹ chồng khó tính cũng cười tươi hơn. Bà bảo: “Con dâu chọn người khéo thật, giờ mẹ có thời gian đi chùa, dưỡng sức.” Tôi thì rảnh rang hơn, có thể chăm sóc bản thân, đi spa hay cà phê với bạn bè. Mọi người trong nhà ai cũng quý cô, coi như người thân. Nhưng mâu thuẫn bắt đầu le lói khi tôi nhận ra sự khác biệt nhỏ.
Một buổi chiều về sớm, tôi ghé siêu thị dưới nhà mua ít đồ dùng. Gặp chị hàng xóm ở tầng trên, chị ấy cười toe: “Nhà chị sướng thật, giúp việc khéo tiết kiệm. Toàn đợi sau 6 giờ tối đi chợ để mua hàng giảm giá, mỗi ngày dư hẳn 70 nghìn đồng. Chị dạy cô ấy hay sao?” Tôi ngẩn người, vì nhà tôi không ai biết chuyện này. Hàng ngày, tôi đưa tiền chợ đúng giá gốc, tính toán chi li dựa trên hóa đơn cô đưa. 70 nghìn mỗi ngày, một tháng cũng gần 2 triệu! Lòng tôi chợt dấy lên nghi ngờ: Cô ấy đang biển thủ tiền của nhà tôi sao? Mâu thuẫn nội tâm giằng xé, tôi tự nhủ mình keo kiệt, nhưng tiền bạc là vấn đề nhạy cảm, đặc biệt khi ban đầu tôi đã ép lương cô xuống.
Từ đó, tôi bắt đầu để ý. Trong bữa ăn, cô Hương không bao giờ đụng đến món ngon như thịt bò xào hay tôm rim. Phần ăn của mình, cô luôn gói ghém cẩn thận, bảo “đem về cho con mèo hoang”. Nhưng tôi nghi lắm. Chồng tôi thì vô tư: “Em đa nghi quá, cô ấy tốt mà.” Mẹ chồng cũng bênh: “Đừng nghĩ xấu, người ta nghèo khổ mới đi làm osin.” Còn tôi, sự nghi ngờ ngày càng lớn, mâu thuẫn giữa lòng tin và thực tế khiến tôi mất ngủ. Tôi quyết định theo dõi.
Một tối, sau khi dọn dẹp xong, cô Hương xách túi thức ăn rời nhà. Tôi lén đi theo, qua những con ngõ nhỏ tối tăm ở ngoại ô thành phố. Cô dừng lại trước căn phòng trọ lụp xụp, cửa sắt han gỉ. Tôi nấp sau bức tường, tim đập thình thịch. Bên trong, ánh đèn leo lét chiếu lên cảnh tượng khiến tôi sững sờ: Một bà cụ nằm trên giường bệnh, gầy yếu, bên cạnh là đứa bé gái khoảng 5 tuổi, mặt lem luốc. Cô Hương mở túi, lấy thức ăn ra: “Mẹ ơi, hôm nay có thịt gà, con bé ăn đi cho khỏe.” Bà cụ thều thào: “Con khổ quá, làm osin để nuôi mẹ và cháu. Tiền tiết kiệm từ chợ, con gửi hết cho bác sĩ à?”
Tôi lắng nghe, nước mắt lăn dài. Hóa ra, cô Hương không biển thủ vì tham lam. Tiền dư từ chợ giảm giá, phần ăn gói ghém – tất cả để chăm sóc mẹ già bệnh nặng và đứa cháu mồ côi.
Đúng lúc này, bà cụ nhìn ra cửa, giọng run run: “Lan… con gái…” Tôi đẩy cửa bước vào, nhận ra gương mặt bà – bà ngoại tôi từng xuấ hiện trong tấm ảnh cũ! Vậy cô Hương là mẹ tôi – người mà tôi nghĩ đã bỏ rơi gia đình từ khi tôi 2 tuổi, vì “theo trai” như bố kể. Cô Hương đã cải trang để xin việc nhà con gái, chấp nhận lương thấp để gần gũi, bù đắp.
Mâu thuẫn bùng nổ: Tôi khóc òa, trách bà sao không nói sớm, sao để tôi nghi ngờ, keo kiệt với chính mẹ mình. Bà ôm tôi: “Mẹ sợ con hận, chỉ muốn âm thầm giúp con.”
Kết thúc, mẹ tôi dọn về nhà, không còn là giúp việc. Gia đình đoàn tụ, tôi học được bài học về lòng bao dung. Từ nay, không còn mâu thuẫn, chỉ còn yêu thương.