×
×

Người đàn ông cưới cô gái qu–//án h///át bị cả làng ck///ê cười, không ngờ 3 năm sau danh tính cô gái được h//é l///ộ khiến cả làng bà///ng ho///àng!

Người đàn ông cưới cô gái qu–//án h///át bị cả làng ck///ê cười, không ngờ 3 năm sau danh tính cô gái được h//é l///ộ khiến cả làng bà///ng ho///àng!

Năm ấy, làng tôi rộ lên chuyện anh Thành – chàng trai hiền lành, chăm chỉ nhất vùng – đưa một cô gái “ở quán hát” về làm vợ. Tin ấy lan đi chỉ trong một đêm, ai nghe cũng xì xào:

“Gái quán hát á? Con bé đó làm sao mà tử tế được!”
“Thành hiền thế, chắc bị bỏ bùa rồi!”

Duy chỉ có anh, vẫn lặng lẽ nắm tay cô gái ấy giữa bao lời dị nghị. Cô tên My, nhỏ nhắn, ít nói, ánh mắt lúc nào cũng có gì đó buồn buồn.

Ngày cưới, khách dự chưa đến một nửa so với thiệp mời. Họ hàng anh Thành cũng ngại ngần, nhiều người còn không muốn chụp ảnh chung. Thế mà anh vẫn cười, bảo:
– Cưới được người mình thương là đủ.

Sau đám cưới, hai vợ chồng dọn ra căn nhà nhỏ ở cuối làng, cạnh dòng sông cũ. My mở một tiệm cắt tóc nho nhỏ, còn Thành vẫn đi làm phụ hồ. Ai đi qua cũng thấy My dậy sớm quét sân, nấu cơm cho chồng mang đi làm, tối lại đợi chồng về ăn cùng.
Dần dần, người ta thôi bàn tán, nhưng vẫn giữ trong lòng sự nghi ngờ: “Dù gì cũng là gái quán hát, làm sao đổi khác được.”

Ba năm trôi qua, một buổi sáng nọ, xe hơi nối đuôi nhau tiến vào làng. Người dân hiếu kỳ đổ ra xem. Từ chiếc xe sang trọng bước xuống một người đàn ông lớn tuổi, dáng vẻ bệ vệ, theo sau là vài người mặc vest đen.

Ông ta hỏi thăm:
– Ở đây có nhà cô My phải không?

Cả làng nhìn nhau, xôn xao:

“Là My nào?”
“Chắc là cô My vợ anh Thành đó!”

Ông ấy bước thẳng về căn nhà nhỏ cuối làng. Thành đang cưa gỗ ngoài sân, thấy khách lạ liền đứng dậy lau tay. My trong nhà đi ra, vừa nhìn thấy người đàn ông kia liền sững sờ, nước mắt rơi xuống.

– Cha… – cô khẽ gọi.

Người đàn ông già ấy run rẩy:
– Con gái của cha… cuối cùng cha cũng tìm được con rồi.

Cả làng im phăng phắc. Ai cũng sững sờ. Thành ngơ ngác nhìn vợ – còn My thì òa khóc, quỳ xuống ôm chân ông.

Người đàn ông giới thiệu mình là ông Đoàn – chủ tịch một tập đoàn lớn ở thành phố. Ba năm trước, con gái ông – tiểu thư duy nhất của tập đoàn – bỏ nhà đi vì bị phản đối chuyện tình cảm.

– Khi ấy, con muốn tự lập, sống cuộc đời của riêng mình – My nghẹn ngào nói – Con đã làm việc ở quán hát để trả nợ và học cách đối diện với thực tế. Con gặp anh Thành, người duy nhất không chê con, không hỏi con đến từ đâu.

Người cha ôm con gái vào lòng, nước mắt rơi xuống vai cô. Ông quay sang Thành:
– Cảm ơn cậu đã yêu thương con bé thật lòng, khi cả thế giới quay lưng với nó.

Thành bối rối:
– Cháu đâu biết cô ấy là…

Ông Đoàn cười hiền:
– Không cần biết. Chính vì vậy mới quý.

Ngay chiều hôm đó, cả làng rộn ràng. Ai nấy đều bàn tán, lần này không phải chê bai, mà là khâm phục. Hóa ra “cô gái quán hát” năm nào lại là con gái của một đại gia nổi tiếng, từng được du học nước ngoài, biết bốn thứ tiếng, chơi piano và vẽ tranh rất giỏi.

Nhưng điều khiến mọi người ngỡ ngàng hơn cả là My không hề quay về thành phố. Sau khi nhận lại cha, cô vẫn chọn ở lại ngôi làng nhỏ, mở lớp dạy nghề tóc cho mấy cô gái trẻ.

– Em nợ anh cuộc đời này, – My nói với Thành trong buổi chiều rực nắng – vì anh không nhìn em bằng quá khứ, mà bằng trái tim.

Ba năm sau nữa, họ có một cô con gái nhỏ. Ngày bé ra đời, người trong làng đến chúc mừng đông kín sân, ai nấy đều nhìn My bằng ánh mắt khác xưa – có phần nể phục, có phần cảm phục.

Ông trưởng làng khi ấy chỉ nói một câu khiến ai cũng trầm ngâm:

“Đừng vội đánh giá một người qua nơi họ từng ngã, mà hãy nhìn cách họ đứng dậy.”

Từ đó, câu chuyện về “cô gái quán hát” và “người đàn ông dám cưới cô” trở thành niềm tự hào của làng tôi. Mỗi khi có ai nhắc đến, người ta không còn buông lời giễu cợt, mà mỉm cười:

“Nhờ họ, mình học được cách tin vào lòng tốt và tình người.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News