×
×

Mẹ chồng lao vào tá;/t tôi tới tấp trước mặt mọi người trong họ trong buổi họp gia đình chỉ vì tôi bộ bàn ghế ở nhà thờ họ không đẹp, đúng lúc này chồng tôi rút ra 1 xấp giấy tờ

Buổi họp gia đình họ diễn ra vào một chiều chủ nhật. Nhà thờ họ đông kín người, từ các bác cao niên đến con cháu đủ mặt. Tôi đi sau chồng, tay còn cầm túi quà, trong đầu chỉ nghĩ đơn giản: đi họp cho tròn bổn phận con dâu.

Bộ bàn ghế mới kê giữa gian chính. Tôi đã bỏ tiền riêng mua, chọn màu gỗ trầm, đơn giản, đúng khả năng của mình. Không sang, không cầu kỳ, nhưng chắc chắn và tử tế.

Mẹ chồng tôi đứng dậy, đảo mắt nhìn một vòng, rồi bất ngờ chỉ thẳng vào mặt tôi.

“Cái bộ bàn ghế này là ai mua?”

Tôi còn chưa kịp trả lời thì bà đã quắc mắt:

“Xấu hổ không? Nhà thờ họ mà mua cái thứ rẻ tiền thế này à?”

Không khí đông cứng lại.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi.

Tôi vừa mở miệng định nói thì bốp!
Một cái tát giáng thẳng vào mặt.

Rồi cái thứ hai.
Cái thứ ba.

Tai tôi ù đi, má nóng rát. Trước mặt là họ hàng nhà chồng — người cúi đầu, người giả vờ quay đi, không một ai can.

Mẹ chồng gào lên:

“Con dâu gì mà keo kiệt! Làm mất mặt cả dòng họ!”

Tôi quay sang chồng, mắt cay xè.
Trong khoảnh khắc đó, tôi chỉ mong anh nói một câu. Chỉ một câu thôi cũng được.

Đúng lúc ấy, anh đứng dậy.

Tim tôi đập mạnh.
Tôi nghĩ: Cuối cùng anh cũng bênh mình.

Anh rút từ cặp ra một xấp giấy tờ.

Tôi thở phào, thậm chí còn… hí hửng.
Tôi tin đó là hóa đơn mua bàn ghế.
Hoặc ít nhất, là bằng chứng tôi không làm sai.

Nhưng không.

Anh đặt xấp giấy lên bàn thờ họ, giọng rành rọt:

“Đây là giấy vay tiền của vợ tôi. Số tiền mua bộ bàn ghế này là tiền tôi cho cô ấy mượn.”

Tôi chết lặng.

Anh nói tiếp, không nhìn tôi:

“Tôi không đồng ý để cô ấy tự ý quyết định những việc liên quan đến nhà thờ họ. Từ nay, mọi khoản chi tiêu lớn, cô ấy phải hỏi ý kiến tôi và mẹ.”

Căn nhà ồn ào bỗng im phăng phắc.

Mẹ chồng tôi ngồi xuống, nét mặt đắc thắng.
Một vài người gật gù, như thể mọi chuyện đã được “chỉnh đốn” xong xuôi.

Còn tôi…
Đứng đó, mặt vẫn nóng ran vì những cái tát, nhưng đau nhất là ở ngực.

Hóa ra, người tôi chờ đợi bảo vệ mình…
Lại là người đưa tôi lên trước bàn thờ họ, đóng dấu tôi thành kẻ có lỗi.

Buổi họp kết thúc.
Không ai hỏi tôi có đau không.
Không ai xin lỗi.

Tối đó về nhà, tôi nhìn lại xấp giấy anh đưa ra.
Ở góc dưới, là chữ ký của tôi — ký trong một lần tin chồng tuyệt đối, khi anh nói:
“Em ký đi cho đủ thủ tục, không có gì đâu.”

Từ hôm ấy, tôi hiểu ra một điều:
Có những cú tát làm đau da thịt…
Nhưng có những tờ giấy, khiến người ta tỉnh ngộ cả một cuộc hôn nhân.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2026 News