×
×

Bên trong là một xấp giấy tờ dày, buộc bằng sợi dây thun cũ. — “Trước khi ký cái này, cho mẹ nói vài câu.”

Cô ký tên trong run rẩy.
Bàn tay gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, cây bút nặng như cả đời người.

Người chồng đứng trước mặt, ánh mắt lạnh tanh.
Bên cạnh anh ta, người đàn bà trẻ hơn, son môi đỏ rực, nở nụ cười thắng lợi.

“Ký đi, đừng làm mất thời gian nữa.”

Ngoài hành lang bệnh viện, mưa đổ ào ào.
Không ai biết rằng, chỉ vài phút sau, cánh cửa kia sẽ mở ra…
Và một người phụ nữ tóc bạc sẽ bước vào, mang theo thứ khiến gã đàn ông kia mất tất cả chỉ trong một khoảnh khắc.


CÂU CHUYỆN

1. CĂN PHÒNG BỆNH VÀ TỜ GIẤY LY HÔN

Phòng bệnh số 307 có mùi thuốc sát trùng nồng nặc.
Lan nằm đó đã hơn hai tháng.

Ung thư giai đoạn cuối.

Bác sĩ nói khẽ, như sợ làm vỡ hy vọng mong manh cuối cùng của một người đàn bà mới ba mươi sáu tuổi.

Cô từng rất đẹp.
Giờ thì tóc rụng gần hết, má hóp lại, đôi mắt sâu thẳm lúc nào cũng như nhìn vào một nơi rất xa.

Hùng – chồng cô – đứng dựa vào tường.
Anh ta mặc áo sơ mi phẳng phiu, giày da bóng loáng, trông chẳng giống người có vợ đang hấp hối.

Bên cạnh là Thảo.
Cô ta trẻ, khoảng hai mươi lăm, ăn mặc thời thượng, mùi nước hoa át cả mùi thuốc bệnh viện.

Hùng đặt tờ giấy lên bàn:

“Ký đi. Mọi thứ anh đã chuẩn bị xong rồi.”

Lan nhìn tờ giấy ly hôn, cười nhạt:

— “Nhanh thật. Em còn chưa chết mà…”

Thảo nhếch môi:

“Chị bệnh thế này, giữ danh phận làm gì? Ký đi cho nhẹ nợ nhau.”

Lan ho sặc sụa.
Hùng đưa ly nước nhưng không nhìn vào mắt vợ.

“Anh không còn tình cảm. Em biết mà.”

Lan biết.
Cô biết từ ngày phát hiện bệnh, Hùng đã ít về nhà.
Biết từ những tin nhắn vô tình thấy trên điện thoại.
Biết từ ánh mắt xa lạ của người đàn ông từng thề sống chết bên mình.

Nhưng cô không nghĩ…
Họ lại chọn lúc cô yếu nhất để dồn cô vào góc tường.

— “Tài sản… anh đã tính hết rồi chứ?” – Lan hỏi, giọng khàn đặc.

Hùng gật đầu:

“Căn nhà đứng tên anh. Xe cũng vậy. Em ký thì anh sẽ lo viện phí cho đến khi…”

Anh ta bỏ lửng câu nói.

Lan cười buồn.
Hóa ra, tình nghĩa mười năm đổi lấy vài tháng viện phí.

Cô run run cầm bút.

2. KÝ ỨC VỀ MỘT NGƯỜI MẸ CHỒNG

Trong khoảnh khắc ngòi bút sắp chạm giấy, Lan bỗng nhớ đến mẹ chồng.

Bà Hạnh.

Một người phụ nữ quê mùa, nói năng mộc mạc, quanh năm gắn với vườn rau, đàn gà.

Ngày Lan về làm dâu, nhà nghèo, sính lễ chẳng có gì ngoài mấy chục trứng gà bà tự nuôi.

Hùng từng xấu hổ vì mẹ.
Còn Lan thì không.

Chính bà Hạnh là người thức đêm nấu cháo khi Lan ốm nghén.
Là người lén dúi tiền vào tay Lan mỗi khi con trai tiêu hoang.
Là người duy nhất khóc khi nghe tin Lan bị ung thư.

“Con cứ yên tâm chữa bệnh. Còn thở là còn hy vọng.”

Bà đã nói vậy.

Lan không nói với bà chuyện ly hôn.
Cô không muốn bà đau lòng thêm.

Cánh cửa phòng bệnh bỗng kêu “cạch”.

3. SỰ XUẤT HIỆN KHÔNG AI NGỜ

“Xin lỗi… cho tôi hỏi, phòng 307 phải không?”

Giọng nói run run nhưng quen thuộc.

Lan giật mình.

Bà Hạnh đứng đó.
Tóc bạc nhiều hơn trước, tay xách túi vải cũ, đôi dép nhựa đã mòn.

Hùng tái mặt:

“Mẹ… sao mẹ lên đây?”

Bà nhìn lướt qua tờ giấy trên bàn, rồi nhìn Lan đang cầm bút.

“Mấy người đang làm gì con dâu tôi vậy?”

Thảo khoanh tay, cười khẩy:

“Bác là ai mà xen vào chuyện vợ chồng người khác?”

Bà Hạnh không đáp.
Bà bước chậm rãi tới giường, nắm lấy tay Lan.

Bàn tay bà ấm.
Lan bật khóc.

— “Mẹ ơi…”

Bà vuốt tóc Lan, giọng bình thản lạ thường:

“Con đặt bút xuống.”

Hùng gắt:

“Mẹ đừng làm rối chuyện nữa!”

Bà quay sang nhìn con trai.
Ánh mắt ấy khiến Hùng im bặt.

“Rối à? Mẹ thấy mọi thứ hôm nay… rõ ràng lắm.”

4. HÀNH ĐỘNG NGOÀI SỨC TƯỞNG TƯỢNG

Bà Hạnh đặt túi vải xuống bàn.
Từ từ mở ra.

Bên trong là một xấp giấy tờ dày, buộc bằng sợi dây thun cũ.

“Trước khi ký cái này, cho mẹ nói vài câu.”

Bà quay sang Lan:

“Con còn nhớ căn nhà hai đứa đang ở không?”

Lan gật đầu.

“Căn nhà đó, tiền mua là tiền bán mảnh đất hương hỏa của ông bà nội Hùng.”

Hùng cau mày:

“Chuyện đó thì sao?”

Bà rút một tờ giấy:

“Mảnh đất đó đứng tên mẹ.”

Cả phòng lặng đi.

Bà tiếp:

“Ngày bán đất, mẹ cho hai đứa mượn tiền mua nhà. Nhưng mẹ không cho.”

Thảo trợn mắt:

“Ý bác là sao?”

Bà Hạnh rút thêm giấy nữa:

“Đây là giấy vay tiền. Công chứng đàng hoàng. Hai đứa ký, cam kết trả trong mười lăm năm.”

Hùng lắp bắp:

“Mẹ… mẹ nói gì vậy? Con là con trai mẹ mà!”

Bà nhìn thẳng:

“Vì là con trai, nên mẹ càng không thể để con làm người thất đức.”

Bà đặt xấp giấy xuống bàn, ngay cạnh tờ đơn ly hôn.

“Con ép vợ bệnh nặng ký giấy. Vậy mẹ cũng nói cho con rõ.”

Bà chỉ vào giấy:

“Nếu ly hôn, Lan không còn nghĩa vụ chung nợ.”

Rồi bà quay sang Hùng:

“Toàn bộ số tiền còn lại, mẹ sẽ đòi con.”

Thảo tái mặt:

“Không thể nào!”

Bà Hạnh mỉm cười hiền hậu:

“Chưa hết.”

Bà rút ra tờ cuối cùng.

“Đây là di chúc.”

5. KHOẢNH KHẮC MẤT TRẮNG

Giọng bà đều đều:

“Mẹ đã sửa lại sáng nay.”

Hùng run rẩy:

“Mẹ… mẹ để lại cho con mà…”

Bà lắc đầu:

“Mẹ để lại cho người xứng đáng.”

Bà quay sang Lan:

“Nếu con còn coi mẹ là mẹ, thì sau này… mẹ theo con.”

Lan sững sờ.

“Mẹ cho con toàn bộ phần đất còn lại, tiền tiết kiệm, và quyền quyết định căn nhà.”

Căn phòng như đông cứng.

Hùng hét lên:

“Mẹ điên rồi à?!”

Bà Hạnh nhìn con trai, ánh mắt buồn hơn là giận:

“Mẹ không điên. Mẹ chỉ tỉnh ra… hơi muộn.”

Bà quay sang Thảo:

“Cô gái, cô muốn người đàn ông này vì tiền hay vì tình?”

Thảo cắn môi, không nói được gì.

Bà kết luận:

“Giấy ly hôn vẫn ký. Nhưng không phải theo cách con muốn.”

Lan buông bút.
Nước mắt rơi ướt tờ giấy.

6. KẾT CỤC

Lan sống thêm được gần hai năm.

Không phải phép màu, mà là bình yên.

Cô và bà Hạnh dọn về quê.
Sống trong căn nhà nhỏ, trồng rau, nuôi gà.

Hùng mất nhà, gánh nợ, Thảo rời đi rất nhanh.

Ngày Lan mất, bà Hạnh nắm tay cô:

“Con yên tâm. Mẹ có con là đủ rồi.”

Người ta nói, trên đời này, có những người không sinh ra ta,
nhưng lại dạy ta thế nào là gia đình.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News