×
×

Chồng tôi vừa đi công tác thì con gái 6 tuổi của tôi thì thầm trong lo lắng: “Mẹ ơi… chúng ta phải chạy ngay ra khỏi nhà. Ngay bây giờ. Tôi hoảng hốt cùng con vừa chạy ra khỏi cổng được 5 phút thì chuyện kinh hoàng xảy ra với xóm Đông…

Chồng tôi vừa đi công tác được hai tiếng thì con gái sáu tuổi của tôi kéo tay áo, thì thầm rất khẽ, giọng run rẩy:
“Mẹ ơi… mình phải chạy ngay ra khỏi nhà. Ngay bây giờ.”

Tôi giật mình. Con bé vốn nhút nhát, chưa bao giờ nói những câu như thế.
Tôi hỏi lại:
“Sao con nói vậy?”

Con bé không khóc, chỉ nhìn chằm chằm lên trần nhà, rồi nói như sợ có ai nghe thấy:
“Trong nhà mình… có mùi khét. Nhưng không phải mùi bếp.”

Tôi chột dạ. Nhà vẫn sáng đèn, bếp chưa bật, mọi thứ yên ắng đến lạ. Nhưng ánh mắt của con bé khiến tôi lạnh sống lưng. Tôi không hỏi thêm, chỉ lấy vội chìa khóa, kéo con ra ngoài.

Vừa chạy ra khỏi cổng được khoảng năm phút, tôi còn chưa kịp thở đều, thì một tiếng nổ lớn vang lên từ phía sau.

Âm thanh xé toạc không khí.

Tôi quay đầu lại thì thấy lửa bùng lên dữ dội từ phía xóm Đông, chính là dãy nhà sát bên nhà tôi. Khói đen cuộn lên, tiếng người la hét, tiếng kính vỡ, tiếng gas nổ liên hồi.

Cả khu phố hoảng loạn.

Người ta chạy tán loạn, có người vừa chạy vừa khóc gọi tên con, có người ngã gục vì ngạt khói. Tôi ôm chặt con gái, tim đập như muốn vỡ.

Nhà xóm Đông sập gần như hoàn toàn.

Ba căn nhà cháy rụi.
Hai người không kịp thoát ra.
Một đứa trẻ bị bỏng nặng.

Công an phong tỏa hiện trường ngay trong đêm.

Tôi đứng lặng, tay chân lạnh ngắt. Nếu chậm hơn năm phút… nhà tôi cũng nằm trong vùng lửa lan.

Khi mọi thứ tạm lắng, tôi cúi xuống hỏi con gái, giọng run:
“Sao con biết để chạy?”

Con bé ôm chặt cổ tôi, nói rất nhỏ:
“Hồi chiều, khi bố xách vali đi… con nghe thấy tiếng ‘tách… tách’ ở trong tường. Rồi tối con thấy trần nhà có chỗ nóng lên.”

Tôi chết lặng.

Sáng hôm sau, công an thông báo nguyên nhân:
👉 Chập điện âm tường do dây bị chuột cắn, phát nhiệt từ chiều, đến tối thì phát nổ hàng loạt vì hệ thống gas cũ của cả khu.

Nhà tôi… cũng có dây âm tường cùng tuyến.

Nếu tối đó tôi chủ quan, nếu tôi quát con bé “nói linh tinh”, nếu tôi chần chừ thêm vài phút…

Tối hôm ấy, khi con gái ngủ rồi, tôi ngồi một mình trong bóng tối, nhìn căn nhà vẫn còn nguyên vẹn. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy nỗi sợ của một đứa trẻ đã cứu mạng hai mẹ con.

Có những nguy hiểm không kêu lên bằng tiếng động.
Có những dấu hiệu người lớn bỏ qua, nhưng trẻ con lại cảm nhận được.

Và có những câu thì thầm rất nhỏ…
nhưng đủ để giữ cả một mạng người ở lại với cuộc đời.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News