×
×

Cứ ngủ là mơ người yêu cũ. Tôi giấ/u vợ đi xem bói, thầy xem xong tá/i m/ặt bảo: ‘Cô ấy vẫn chưa rời khỏi cậu đâu…

Giấc Mơ Cũ và Lời Nguyền Đêm

Nhân luôn tự hào về cuộc đời mình. Ở tuổi ba mươi lăm, anh có một sự nghiệp vững chắc trong ngành kiến trúc và một cuộc hôn nhân mà ai cũng phải ghen tị. Mai, vợ anh, là một người phụ nữ dịu dàng, chu toàn, người đã mang đến sự bình yên và ánh sáng mà Nhân thề rằng anh đã đánh mất hoàn toàn sau cơn bão mang tên Linh.

Nhưng cuộc đời, đôi khi, lại là một kịch bản tệ hại mà ta tưởng rằng đã kết thúc.

Nó bắt đầu từ ba tháng trước, không rầm rộ, chỉ là một sự lặp lại dai dẳng, một đoạn phim cũ cứ chiếu đi chiếu lại mỗi khi anh chìm vào giấc ngủ. Nhân mơ thấy Linh.

Linh không còn là cô gái ngông cuồng, mặc váy đen, mắt khói, luôn ôm ghì lấy anh trong những cơn cuồng nộ đầy đam mê của mười năm về trước. Trong mơ, Linh đẹp một cách ma mị, đứng lặng lẽ dưới bóng cây hoa sữa cũ nơi họ từng chia tay. Cô ấy không nói, chỉ nhìn. Đôi mắt ấy sâu hun hút, không trách móc, không giận dữ, nhưng chứa đựng một nỗi buồn, một sự níu kéo, và một lời hứa im lặng. Giấc mơ luôn kết thúc bằng một cơn lạnh thấu xương, dù phòng ngủ của Nhân và Mai luôn ấm áp.

Lúc đầu, Nhân nghĩ đó là do áp lực công việc, là một phần của quá trình sắp xếp lại ký ức hỗn độn của tuổi trẻ. Linh là vết thương cũ, nhưng vết thương đó đã liền miệng, anh tự nhủ. Nhưng khi những giấc mơ trở nên sống động hơn—khi anh có thể ngửi thấy mùi nước hoa Quỳnh Hương rẻ tiền mà Linh từng dùng, khi anh cảm thấy rõ hơi ấm từ bàn tay cô nắm lấy tay mình—sự trấn an tâm lý không còn hiệu quả.

Anh bắt đầu sợ ngủ.

Mỗi tối, anh cố gắng thức thật khuya, mắt dán vào màn hình máy tính với những bản vẽ không thực sự cần thiết. Mai thấy anh mệt mỏi, cô lo lắng đặt tay lên vai anh.

“Anh lại thức khuya nữa rồi, Nhân. Sức khỏe quan trọng hơn tiền bạc mà anh.”

Nhân gạt tay vợ, không phải vì giận, mà vì sợ. Sợ rằng chỉ cần chạm vào Mai, mùi hương của cô sẽ bị lu mờ bởi mùi Quỳnh Hương trong ký ức anh.

“Anh xin lỗi, Mai. Gần đây anh bị một dự án lớn làm stress quá. Em ngủ trước đi.”

Mai nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu. “Stress đến mức anh không còn muốn ôm em nữa sao? Đã gần một tháng rồi đấy, Nhân.”

Lời nói của Mai như nhát dao cứa vào sự tự tôn của Nhân. Anh biết mình đang đối xử tệ với vợ, người không hề đáng bị như vậy. Mai là hiện tại của anh, là tương lai của anh. Linh chỉ là một tàn tích của quá khứ. Nhưng điều gì đang giữ tàn tích đó sống lại mạnh mẽ đến thế?

Sự căng thẳng tích tụ biến Nhân thành một người đàn ông hoàn toàn khác. Anh cáu kỉnh, mất tập trung, và điều kinh khủng nhất là: ban ngày, anh cũng bắt đầu nhìn thấy những điều nhỏ nhặt gợi nhớ đến Linh. Một cô gái đi ngang qua với chiếc khăn màu đỏ thẫm. Một câu hát cũ bật lên trên radio. Hay chỉ đơn giản là một góc phố dưới ánh đèn vàng nhòe nhoẹt.

Anh không thể kể cho Mai nghe. Làm sao anh có thể nói với người vợ hiền thảo của mình rằng anh bị ám ảnh bởi một người tình cũ đã biến mất khỏi cuộc đời anh từ lâu? Anh không chỉ sợ Mai ghen tuông, anh sợ Mai sẽ nhìn thấu sự thật kinh hoàng: Nhân đã không toàn tâm toàn ý với cuộc hôn nhân này.

Sự bế tắc đẩy Nhân đến một quyết định liều lĩnh. Anh, một kiến trúc sư duy lý, một con người tin vào khoa học và các công thức, lại tìm đến những thứ siêu nhiên, tâm linh.

Anh tìm đến Thầy Bảy.

Thầy Bảy là một người nổi tiếng ở vùng ngoại ô, nơi người ta đồn rằng ông không cần bói toán, mà là nhìn thẳng vào số phận và những ‘vướng mắc’ còn sót lại.

Nhân phải lấy hết can đảm, nói dối Mai là đi công tác tỉnh. Anh lái xe hàng trăm cây số, đi sâu vào một con hẻm ngoằn ngoèo, nơi có một ngôi nhà gỗ cũ kỹ, treo đầy bùa chú và thoang thoảng mùi hương trầm lạnh lẽo.

Thầy Bảy là một người đàn ông gầy gò, trạc ngũ tuần, đôi mắt sâu và sắc. Ông ngồi khoanh chân trên chiếc phản gỗ, không bật đèn, chỉ thắp vài cây nến mỏng, khiến khuôn mặt ông chìm trong bóng tối và ánh sáng chập chờn.

“Cậu Nhân, mời ngồi.” Thầy Bảy lên tiếng, giọng khàn đặc, như thể ông đã biết tên anh trước khi anh kịp bước vào.

Nhân cảm thấy sống lưng lạnh toát. Anh cố giữ vẻ điềm tĩnh.

“Thưa thầy, con… con bị mất ngủ. Con bị những giấc mơ cũ ám ảnh. Con muốn biết… tại sao.”

Thầy Bảy không hỏi gì thêm. Ông lấy ra ba đồng xu cổ, tung lên tấm lụa đen. Ông nhìn vào những ký hiệu, nhưng chỉ thoáng qua. Ánh mắt ông lập tức dừng lại ở khuôn mặt Nhân.

Mắt Thầy Bảy từ từ mở lớn, đồng tử giãn ra. Khuôn mặt nhăn nheo của ông, dưới ánh nến, từ từ tái đi, như một bức tượng thạch cao bị đổ nước. Ông lẩm bẩm, giọng nói run rẩy không phải vì sợ hãi, mà vì một sự hiểu biết quá lạnh lùng.

“Cậu có mang theo cái gì của cô ấy không?”

“Cái gì ạ?” Nhân lắp bắp. “Không. Không có gì cả. Con đã đốt hết, vứt hết rồi.”

“Không phải vật chất,” Thầy Bảy thì thầm, tay run rẩy gạt ba đồng xu sang một bên. “Nó là một lời thề. Một sự níu giữ. Một sợi dây vô hình… Mười năm trước, cô ấy đã đau khổ đến mức nào, cậu biết không?”

Nhân cúi đầu. Anh nhớ lại ngày chia tay. Linh đã quỳ gối, níu kéo, rồi trong cơn tuyệt vọng, cô đã gào lên: “Anh sẽ không bao giờ được sống yên ổn với bất cứ ai! Anh là của em, dù em còn hay mất, anh cũng là của em!”

Lúc đó, anh chỉ nghĩ đó là lời nói của một người phụ nữ bị tổn thương. Giờ đây, anh cảm thấy từng chữ như ngàn mũi kim châm.

Thầy Bảy thở dài một hơi dài, như trút đi một gánh nặng vô hình. Ông nghiêng người về phía trước, đưa tay ra, đặt ngón tay cái lạnh ngắt lên ấn đường của Nhân.

“Cô ấy… cô ấy vẫn chưa rời khỏi cậu đâu.”

Nhân cứng đờ. “Thầy… thầy nói gì cơ?”

“Ý niệm của cô ấy vẫn còn ở đây,” Thầy Bảy chỉ vào thái dương Nhân. “Cô ấy không muốn cậu đi. Cậu đã rời khỏi cô ấy, nhưng linh hồn cô ấy đã không chấp nhận sự thật đó. Cô ấy không phải là ma quỷ gì cả, Nhân. Cô ấy chỉ là một cái bóng quá lớn của nỗi ám ảnh, và nỗi ám ảnh đó đã móc nối vào tâm hồn cậu.”

“Làm sao… làm sao con có thể thoát ra?” Giọng Nhân vỡ vụn.

Thầy Bảy lắc đầu, ánh mắt đầy vẻ phức tạp. “Cậu không thể dùng bùa chú để cắt đứt một mối liên kết được tạo nên từ tình yêu và sự đau khổ. Cách duy nhất là phải hoàn tất. Phải đối diện, và phải dứt khoát. Cậu nợ cô ấy một lời thề cuối cùng, không phải lời thề yêu thương, mà là lời thề từ bỏ.”

“Cậu phải đi tìm cô ấy.”

Nhân chấn động. “Linh… Linh đang ở đâu? Con không biết…”

“Không phải cô Linh của hiện tại. Cô Linh của ký ức, cô Linh của giấc mơ. Cô ấy đang chờ cậu ở nơi cậu đã đẩy cô ấy ra khỏi cuộc đời mình. Cậu phải đối diện với Linh trong mơ. Chỉ khi đó, sợi dây ràng buộc mới đứt được. Nếu không, giấc mơ sẽ không chỉ là giấc mơ nữa…”

Lời cảnh báo cuối cùng của Thầy Bảy vang vọng bên tai Nhân trên quãng đường trở về nhà. “Cô ấy đang kéo cậu vào vực sâu của sự lãng quên hiện tại. Nếu cậu không dứt khoát, Mai, và cuộc sống của cậu, sẽ tan vỡ.”

Nhân về đến nhà khi trời đã gần sáng. Mai đang ngủ gục trên ghế sofa, tay vẫn cầm chiếc điều khiển TV. Nhân nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của vợ, trái tim anh đau nhói. Anh nhận ra, sự lừa dối lớn nhất không phải là việc anh đi xem bói, mà là việc anh đã để Linh xen vào giữa họ.

Tối hôm đó, Nhân không trốn tránh nữa. Anh ôm Mai thật chặt, hít hà mùi hương của cô, sự dịu dàng của cô. Anh nằm xuống, nhắm mắt lại, chủ động tìm kiếm giấc mơ.

Và Linh đến.

Giống như mọi khi, cô đứng dưới bóng cây hoa sữa, chiếc váy đen ôm sát lấy thân hình mảnh dẻ. Lần này, Nhân không đứng im. Anh bước về phía cô, dù bước chân nặng trĩu.

“Linh,” Nhân gọi. Giọng anh vang vọng trong không gian trống rỗng của giấc mơ.

Linh không đáp lời, nhưng anh có thể thấy một giọt nước mắt lăn dài trên má cô.

“Em còn muốn gì ở anh nữa?” Nhân hỏi, giọng anh chất chứa sự mệt mỏi và kiệt quệ của những đêm không ngủ. “Chúng ta đã kết thúc rồi. Em đã nói rằng em sẽ không để anh yên, nhưng em không thể làm thế được, Linh. Anh đã có một cuộc sống mới, một người vợ, một tương lai…”

Linh đột ngột đưa tay ra. Lòng bàn tay cô trắng bệch, nơi Nhân thấy rõ vết sẹo cũ, nơi cô từng tự làm mình bị thương trong một lần ghen tuông điên cuồng.

“Anh đã hứa,” Linh thì thầm, lần đầu tiên cô lên tiếng sau nhiều đêm. Giọng cô nhỏ, như tiếng gió thoảng qua, nhưng lạnh như băng. “Anh đã hứa sẽ yêu em mãi mãi. Lời hứa đó, anh quên rồi sao?”

“Đó là lời hứa của một người đàn ông trẻ dại và mù quáng,” Nhân đáp, giọng anh cứng rắn hơn. “Đúng, anh xin lỗi vì đã nói dối em, Linh. Anh xin lỗi vì đã làm em đau khổ. Anh xin lỗi vì sự nông nổi của mình. Nhưng tình yêu không phải là sự giam cầm.”

“Anh đã phản bội lời thề,” Linh nói, đôi mắt cô lấp lánh dưới ánh trăng mờ ảo. “Em sẽ giữ lời thề của mình. Em sẽ không bao giờ rời xa anh…”

Nhân đứng thẳng người, hít một hơi thật sâu. Anh nhìn Linh, không phải bằng ánh mắt yêu thương, mà bằng sự từ biệt.

“Em đã từng là tất cả của anh. Nhưng giờ đây, em chỉ là một ký ức đau buồn. Em là quá khứ. Còn Mai mới là hiện tại của anh.” Nhân đưa tay ra, không phải để chạm vào Linh, mà để chỉ ra một điểm phía xa.

“Hãy nhìn đây, Linh. Người anh yêu, là người đang ngủ trong vòng tay anh. Là người đang chờ anh thức dậy. Cô ấy xứng đáng với sự trung thực, xứng đáng với trọn vẹn trái tim của anh.”

“Cô ta sẽ không giữ được anh đâu!” Linh thét lên, giọng cô hóa thành tiếng gào đau đớn, không còn là tiếng gió nữa. Bóng Linh bắt đầu nhòe đi, lay động như một ngọn lửa sắp tắt.

“Em nhầm rồi. Cô ấy không giữ anh. Cô ấy yêu anh. Và vì tình yêu đó, anh sẽ không bao giờ quay lại với em, dù chỉ trong giấc mơ.”

Nhân giơ tay lên, lần này, anh thực sự chạm vào Linh. Nhưng thay vì cảm giác ấm áp như những lần trước, tay anh chỉ chạm vào không khí lạnh buốt. Anh dùng tất cả sức mạnh ý chí của mình, gằn từng chữ:

“Anh chính thức hủy bỏ lời thề cũ. Anh buông tay. Linh, em phải đi thôi. Em phải được siêu thoát. Và anh cũng vậy.”

Vừa dứt lời, không gian xung quanh Nhân nổ tung trong một ánh sáng trắng chói lòa, đi kèm với tiếng hét xé lòng của Linh. Nó không phải là tiếng hét của sự trả thù, mà là tiếng hét của sự giải thoát, của một linh hồn cuối cùng cũng chấp nhận sự thật.

Nhân bật tỉnh, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Hơi thở anh hổn hển, nhịp tim đập loạn xạ trong lồng ngực. Anh nhìn sang bên cạnh.

Mai vẫn đang ngủ. Cô nằm nghiêng, mái tóc xõa che nửa khuôn mặt, vẻ mặt bình yên và tin tưởng.

Nhân đưa tay, nhẹ nhàng vuốt tóc Mai, sau đó ôm cô vào lòng một cách mạnh mẽ, như thể anh sợ rằng cô sẽ tan biến. Lần này, không có mùi Quỳnh Hương nào chen lấn, chỉ có mùi dầu gội dịu nhẹ và hơi ấm quen thuộc của vợ anh.

Anh nằm đó, mắt mở thao láo, lắng nghe tiếng tim mình đập. Từ giờ, anh sẽ không còn sợ bóng đêm nữa.

Sáng hôm sau, khi thức dậy, Nhân nhìn thấy ánh nắng len lỏi qua rèm cửa. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, anh thức dậy mà không có cảm giác mệt mỏi hay day dứt. Anh thấy Mai đã dậy, đang chuẩn bị bữa sáng.

“Anh dậy rồi à?” Mai quay lại, cười dịu dàng. “Anh ngủ ngon không? Trông anh có vẻ nhẹ nhõm hơn nhiều.”

“Anh ngủ rất ngon, Mai à,” Nhân nói, đứng dậy và ôm vợ từ phía sau. “Anh xin lỗi vì những ngày qua. Anh đã để những chuyện cũ làm ảnh hưởng đến chúng ta.”

Mai nghiêng đầu, nhìn vào mắt anh. “Chuyện cũ gì cơ, Nhân?”

Nhân siết chặt vòng tay. “Không có gì quan trọng nữa đâu. Chỉ là một giấc mơ cũ đã tan biến rồi.”

Anh không kể cho Mai nghe về Linh, về Thầy Bảy, hay về lời nguyền. Đó là gánh nặng anh phải tự mang theo, như một bài học về sự dứt khoát và trách nhiệm. Anh đã chiến thắng Linh, không phải bằng sức mạnh vật lý, mà bằng sự kiên định vào tình yêu hiện tại.

Nhưng trong sâu thẳm, Nhân hiểu rằng Thầy Bảy đã đúng. Linh không phải là ma quỷ, cô ấy là một ý niệm, một sự ám ảnh được nuôi dưỡng bằng nỗi đau và sự hứa hẹn thiếu chín chắn của chính anh. Và chỉ có Nhân mới có thể tự mình giải thoát khỏi ý niệm đó.

Kể từ đêm đó, Nhân không bao giờ mơ thấy Linh nữa. Nhưng mỗi khi đi ngang qua một góc phố vắng, hay ngửi thấy mùi hoa sữa thoáng qua trong gió, anh lại rùng mình, nhớ lại khuôn mặt tái mét của Thầy Bảy và lời nói như đinh đóng cột: “Cô ấy vẫn chưa rời khỏi cậu đâu…”

Anh biết, dù đã đi, Linh vẫn là một lời nhắc nhở lạnh lùng rằng quá khứ, nếu không được hóa giải, sẽ luôn cố gắng kéo ta trở về, dù ta đang đứng trên đỉnh cao hạnh phúc nhất. Giờ đây, anh sống trọn vẹn hơn, yêu Mai sâu sắc hơn, bởi anh đã biết giá trị của sự bình yên sau cơn bão, và cái giá của sự không dứt khoát.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News