×
×

Con dâu tâm cơ xung phong vào viện chăm bố chồng rồi chủ động r/ú/t ốn/g th/ở của ông để con trai sớm hưởng thừa kế nhưng nào ngờ đời không như mơ

Tôi là em chồng, và nếu không chứng kiến tận mắt, có lẽ tôi cũng đã tin rằng chị dâu mình là người con dâu mẫu mực nhất trên đời.

Từ ngày bố tôi bị đột quỵ, nằm viện điều trị, ai cũng mệt mỏi. Mẹ tôi đã ngoài sáu mươi, sức khỏe yếu, còn anh trai thì phải đi công tác xa. Cả nhà chưa kịp bàn bạc thì chị dâu xung phong:

“Để con chăm bố, mọi người yên tâm làm việc. Con coi ông như bố ruột.”

Nghe thế, mẹ tôi rớm nước mắt, còn tôi – dù không nói ra – vẫn thấy hơi gờn gợn. Bởi tôi biết chị dâu không phải loại người làm việc gì mà không có mục đích.

Những ngày sau đó, chị ở viện suốt. Mỗi lần tôi vào thăm, thấy chị tỉ mẩn lau người cho bố, nói chuyện nhẹ nhàng như thiên thần. Người ngoài nhìn vào ai cũng khen:

“Đúng là phúc đức cho nhà này có nàng dâu như thế.”

Chỉ có tôi để ý, mỗi khi không ai nhìn, ánh mắt chị lạnh như băng, nhìn bố tôi không có chút thương xót nào.

Một lần, khi tôi mang đồ ăn vào, vô tình nghe thấy chị nói chuyện điện thoại trong hành lang, giọng nhỏ nhưng rõ ràng:

“Ông mà đi sớm thì chia được tiền sớm, em khỏi phải chờ.”

Tôi chết lặng. Từ hôm đó, tôi lén quan sát chị nhiều hơn. Đôi lúc chị nhìn máy thở của bố tôi rất lâu, ánh mắt ấy… khiến tôi rùng mình.

Rồi cái đêm định mệnh ấy xảy ra.

Tôi vừa định về thì trời đổ mưa, nên quay lại phòng bệnh để lấy ô. Vừa mở cửa, tôi thấy chị dâu đứng sát bên giường, tay đang cầm ống thở. Mặt chị trắng bệch nhưng ánh mắt kiên quyết.

Tôi sững người, chưa kịp phản ứng thì chị rút ống ra. Tiếng máy báo động vang lên chói tai. Tôi hét lên:

“Chị làm gì vậy!?”

Chị hoảng hốt, vội vàng đẩy tôi ra rồi giả vờ la lên gọi y tá. Cả phòng náo loạn. Bác sĩ chạy đến, khẩn trương nối lại ống thở. Tôi đứng đó, tay run bần bật, không tin nổi vừa thấy gì.

Bố tôi được cứu, tim vẫn đập, thậm chí sáng hôm sau còn tỉnh lại – một điều mà bác sĩ gọi là “kỳ tích y học”. Nhưng điều khiến tôi ám ảnh là khi ông mở mắt, ánh nhìn của ông hướng thẳng về phía chị dâu, chậm rãi, rõ ràng:

“Tôi… biết hết rồi.”

Chị dâu sợ đến tái mặt. Còn tôi – tôi biết, mọi chuyện sẽ không dừng ở đây.

Ba ngày sau, ông yêu cầu gặp cả gia đình. Ai cũng tưởng ông yếu không nói nổi, nào ngờ ông tỉnh táo đến đáng sợ. Ông chậm rãi đặt một phong bì lên bàn:

“Đây là bản di chúc mới.”

Không ai dám thở mạnh.

Ông nhìn thẳng vào chị dâu tôi, giọng trầm đục nhưng rành rọt:

“Người ta chỉ tốt thật khi không có toan tính. Tao đã thấy hết – ai thương tao, ai chờ tao chết.”

Mẹ tôi bật khóc, còn tôi cúi gằm mặt. Ông bảo:

“Toàn bộ tài sản, tao hiến cho quỹ từ thiện. Không để lại gì, kẻo lại thành gánh nặng cho lòng người.”

Chị dâu chết lặng. Mặt chị tái đi, mắt trợn tròn, miệng lắp bắp:

“Con… con không cố ý…”

Nhưng ông đã nhắm mắt lại, không nói thêm lời nào.

Sau hôm đó, chị dâu bị cả nhà ghét bỏ, anh tôi cũng đòi ly hôn. Người phụ nữ từng được ca tụng “hiếu thảo nhất nhà” rốt cuộc ra đi trong tủi nhục.

Tôi vẫn nhớ mãi ánh nhìn cuối cùng của bố, khi ông quay sang tôi, giọng yếu ớt nhưng đầy ý nghĩa:

“Con ạ, lòng tốt giả tạo… độc hơn cả thuốc độc.”

Tôi rời viện hôm ấy, mưa vẫn rơi lất phất. Trong lòng tôi dấy lên một nỗi sợ khó tả — sợ rằng, đôi khi người ta không giết bằng dao, mà bằng nụ cười và lời nói ngọt ngào.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News