×
×

Nhưng “công việc” mà Hùng nói — hóa ra là chuẩn bị đưa nh////ân tì////nh đi du lịch châu Âu

Vợ chồng Thủy kết hôn đã 7 năm, có một con gái 6 tuổi. Từng có một thời, ai nhìn vào cũng ngưỡng mộ – chồng cô, Hùng, là giám đốc công ty xây dựng, còn Thủy ở nhà chăm con, vun vén tổ ấm. Nhưng vài năm gần đây, Hùng thay đổi. Anh bắt đầu đi sớm về khuya, điện thoại luôn khóa mật khẩu, quần áo phảng phất mùi nước hoa lạ.

Một buổi chiều, Thủy ngất xỉu ngay tại nhà. Bác sĩ nói cô thiếu máu, suy nhược nặng, cần nằm viện theo dõi. Hùng chẳng hề bận tâm, chỉ lạnh nhạt ném lại một câu: “Tự lo đi, anh bận công việc, không rảnh để chăm.”

Nhưng “công việc” mà Hùng nói — hóa ra là chuẩn bị đưa nhân tình đi du lịch châu Âu. Cô ta là Linh, nhân viên trong công ty, trẻ trung, sắc sảo, và đã có một đứa con riêng tầm 3t. Hùng không chỉ đưa Linh đi, mà còn hào phóng chi hơn 300 triệu cho chuyến đi “hạnh phúc 3người” — anh, Linh và con của cô.

Trong khi đó, ở bệnh viện, Thủy nằm lặng, cơ thể yếu ớt, con gái thì ngồi co ro nơi hành lang không có ai đến đón. Cô giáo gọi điện giục Thủy tới đón con đồng thời giục cô đóng luôn tiền học cho con bé. Thủy chỉ biết lặng lẽ khóc, bởi trong ví cô chẳng còn nổi 200 nghìn, cô vừa đóng hết viện phí rồi còn đâu. Cô đành gọi nhờ hàng xóm đón con hộ và vay luôn tiền chị ấy đóng học cho con. Thủy phải chờ chồng về anh đưa tiền cô mới có, giờ thì chẳng liên lạc được với Hùng nữa rồi.

Đúng lúc đó, bà Tư – mẹ chồng Thúy gọi cho con trai không được, con dâu cũng không thấy nghe máy nên bà nóng lòng từ quê lên xem con cháu thế nào. Đến nơi bà nghe hàng xóm kháo nhau rằng con trai bà đang “dắt bồ đi du lịch bên Tây”, còn con dâu thì nằm viện. Con dâu còn phải vay tiền hàng xóm đóng học cho cháu. Bà bán tín bán nghi, nhưng khi thấy Thủy xanh xao trong viện thì bà hiểu tất cả là thật.

Bà Tư không khóc, chỉ im lặng. Nhưng trong mắt bà – ngọn lửa giận dữ âm ỉ cháy. Ba ngày sau, Hùng và Linh đăng ảnh du lịch lên mạng: hai người cười rạng rỡ tại Pháp, chú thích “Gia đình nhỏ hạnh phúc.” Tấm ảnh ấy được hàng xóm nhà con trai cho bà Tư xem. Bà nhìn thật lâu, bàn tay run lên, rồi quyết định quay về quê làm một việc không ai ngờ tới.

Một tuần sau, Hùng về nước, vừa bước vào nhà thì thấy mẹ đang ngồi chờ giữa phòng khách, trước mặt là tập hồ sơ và cuốn sổ đỏ. “Con biết đây là gì không?” – bà Tư hỏi, giọng lạnh lẽo.
Hùng im lặng, toát mồ hôi. “Là nhà này. Là mồ hôi, nước mắt của cha mẹ con, không phải để con mang tiền đi nuôi gái!”

Nói rồi, bà rút trong túi ra một tập giấy tờ đã ký sẵn — giấy ủy quyền chuyển toàn bộ tài sản sang tên cho Thủy và cháu nội. “Nhà, công ty, đất… tất cả do cha mẹ đứng tên. Giờ mẹ giao lại hết cho con dâu. Còn con – bước ra khỏi nhà này, đi đâu thì đi, đừng gọi mẹ nữa.”

Hùng sững sờ, gào lên: “Mẹ không có quyền làm thế!”. Bà Tư đập bàn, giọng đanh như sét: “Mẹ có quyền! Vì tiền này 1 phần là của cha con để lại! Mẹ để con giữ mà con phản bội vợ, phản bội con, làm nhục cả dòng họ! Đi đi, đừng để mẹ phải nhìn thấy mặt nữa!”

Hôm đó, Linh đứng ngoài cổng, chờ Hùng mang vali ra. Nhưng chưa kịp cười, bà Tư đã ném thẳng vào người cô ta xấp ảnh và giấy tờ — những bằng chứng ngoại tình mà bà đã nhờ người thu thập. “Cô muốn tiền à? Muốn danh à? Giờ cả làng biết cô là loại đàn bà cướp chồng, xem cô còn ngẩng mặt nổi không!”. Linh tái mặt, ôm con bỏ chạy. Hùng giờ gần như tay trắng, cái giá thích đáng cho kẻ phản bội…

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News