Ra mắt nhà người yêu, mẹ bạn trai đưa 100 nghìn nấu cho 13 người ăn, tôi vẫn lo cơm nước chu toàn, nhưng xong xuôi tôi nhẹ nhàng nói một câu rồi về thẳng…
Tôi và Quân yêu nhau hơn một năm. Anh là người hiền lành, chăm chỉ, làm kỹ sư xây dựng. Còn tôi – nhân viên kế toán, tuy không giàu có nhưng biết thu vén, nấu ăn, chăm lo gia đình. Nhiều lần, anh bảo:
– Mẹ anh hơi khó tính, nhưng nếu em thật lòng, chắc bà sẽ thương thôi.
Tôi cười, nghĩ chỉ cần mình chân thành thì mọi chuyện sẽ ổn.
Hôm ấy, Quân đưa tôi về ra mắt. Ngôi nhà mái ngói cũ nằm sâu trong con hẻm nhỏ, chật chội nhưng sạch sẽ. Tôi khẽ chào, lễ phép cúi đầu:
– Con chào bác ạ.
Mẹ anh nhìn tôi từ đầu đến chân, ánh mắt lạnh lùng:
– Ờ… con gái thành phố à? Trông trắng trẻo thế này chắc quen ăn sung mặc sướng, không biết có chịu khổ được không?
Tôi chỉ cười nhẹ:
– Dạ, con quen làm việc nhà rồi ạ. Hôm nay con xin phép được phụ bác nấu cơm.
Nghe vậy, bà quay vào trong, rút từ túi áo ra một tờ tiền nhàu nhĩ, đưa cho tôi:
– Đây, 100 nghìn, con ra chợ mua đồ nấu bữa trưa cho 13 người ăn nhé. Họ hàng bên bác sang hết đấy.
Tôi sững người, tưởng bà nói đùa. Nhưng bà nghiêm mặt, nói thêm:
– Phụ nữ phải biết tính toán chi tiêu, chứ tiêu hoang như gái phố thì hỏng.
Tôi gật đầu, nở nụ cười gượng. Trong đầu tôi quay cuồng: 100 nghìn – làm sao đủ nấu cho 13 người? Nhưng tôi không muốn để Quân khó xử, nên chỉ khẽ nói:
– Dạ, để con thử xem sao.
Ra chợ, tôi mua mớ rau muống 5 nghìn, nửa ký cá nục 30 nghìn, ít đậu phụ, mắm, hành, gạo… Cả buổi tôi cân nhắc từng đồng, cố nấu cho tươm tất nhất có thể.
Khi về, tôi xắn tay áo, bắt đầu dọn dẹp, rửa rau, nấu cơm. Nhà chật, bếp nóng, tay tôi bỏng rát vì chạm phải chảo dầu, nhưng vẫn cố mỉm cười.
Đến trưa, mâm cơm có 3 món: cá kho, canh rau muống, đậu phụ rán, thêm đĩa dưa muối. Tuy đơn giản nhưng sạch sẽ, gọn gàng. Tôi mời mọi người dùng bữa.
Mẹ Quân vừa ăn vừa liếc:
– Ờ, cũng được đấy. Thế này chắc hết bao nhiêu?
Tôi đáp:
– Dạ, con dùng đúng 100 nghìn bác đưa.
Bà cười khẩy:
– Biết tiết kiệm là tốt, nhưng đàn bà phải giỏi hơn thế. Nhà này nghèo, không thể tiêu kiểu thành phố đâu.
Cả bữa cơm, tôi ăn chẳng trôi. Quân cố gắp cho tôi miếng cá, nhưng ánh mắt mẹ anh khiến anh ngập ngừng. Tôi hiểu, người phụ nữ này sẽ chẳng bao giờ dễ dàng chấp nhận tôi.
Sau khi rửa bát, lau bàn, tôi quay sang mẹ anh, nhẹ nhàng nói:
– Con cảm ơn bác đã cho con cơ hội học một bài học quý. Hôm nay, con mới hiểu, nếu phải sống bằng 100 nghìn cho 13 người ăn mỗi ngày… chắc con không làm nổi dâu tốt đâu ạ.
Bà khựng lại, chưa kịp phản ứng, tôi tiếp lời:
– Con không trách bác, chỉ thấy thương cho người phụ nữ nào phải làm dâu trong hoàn cảnh như vậy. Cảm ơn bác, con xin phép về.
Tôi quay lưng, Quân vội chạy theo:
– Em đừng giận, mẹ anh chỉ thử em thôi.
Tôi cười buồn:
– Em không giận. Nhưng nếu tình yêu phải bắt đầu bằng những “bài thử” như thế này, thì có lẽ… em không đủ sức vượt qua.
Nói xong, tôi bước đi. Phía sau, tiếng Quân gọi khản cả giọng, còn mẹ anh đứng im lặng, đôi mắt thoáng chút dao động.
Tối hôm đó, tôi nhận được tin nhắn từ Quân: “Anh xin lỗi. Mẹ anh bảo em là cô gái biết điều nhất mà bà từng gặp.”
Tôi chỉ mỉm cười, đặt điện thoại xuống.
Tình yêu không thể bền nếu thiếu sự tôn trọng. Có lẽ, tôi đã ra đi đúng lúc – trước khi phải sống trong những bữa cơm 100 nghìn cho 13 người, và trong một mái nhà thiếu vắng lòng tin.
Câu chuyện về buổi ra mắt ấy, dù buồn, nhưng giúp tôi hiểu rằng: phụ nữ không cần phải chứng minh giá trị bằng cách chịu đựng – mà bằng cách biết khi nào nên rời đi để giữ lấy phẩm giá của mình.
 
								 
								 
								 
								