×
×

Vợ m/ất 5 năm tôi mới đi bước nữa để con g//ái 10t có người chăm sóc, dạy bảo

Vợ m/ất 5 năm tôi mới đi bước nữa để con g//ái 10t có người chăm sóc, dạy bảo. Ai ng/ờ một hôm tỉnh dậy không thấy con đâu chỉ có bức thư để lại: ‘Con không thể sống cùng với cô ấy nữa, con đi với mẹ đây, bố cứ xem camera là hiểu…’. Vừa mở điện thoại lên, tôi ch//ết lặ///ng…

Vợ tôi mất đã năm năm.
Năm năm trời, tôi vừa làm cha, vừa làm mẹ, vừa đi làm kiếm tiền, vừa cố gắng chăm con gái nhỏ mới năm tuổi ngày ấy. Con bé tên là An, ngoan ngoãn, tình cảm và rất thương bố. Mỗi lần nhìn thấy nó gói ghém chiếc khăn của mẹ, thơm lấy thơm để rồi ôm vào lòng ngủ, tim tôi như bị ai bóp nghẹt.

Tôi đã nghĩ mình sẽ sống như vậy cả đời — cô độc, nhưng thanh thản. Thế rồi, người ta khuyên:
“Anh còn trẻ, con gái rồi cũng cần có bàn tay phụ nữ chăm sóc. Một người mẹ kế tốt, biết đâu sẽ giúp con bé có tuổi thơ trọn vẹn hơn.”

Tôi đã suy nghĩ rất lâu trước khi quyết định đi bước nữa. Cô ấy – Hạnh – là đồng nghiệp ở công ty. Dịu dàng, nói năng nhẹ nhàng, từng ly cà phê tôi pha cô đều cảm ơn bằng ánh mắt ấm áp. Tôi tin rằng cô sẽ là người phụ nữ có thể yêu thương con gái mình.

Nhưng hình như… tôi đã lầm.

Những tháng đầu, Hạnh tỏ ra rất quan tâm. Cô nấu ăn, mua quần áo cho An, thậm chí còn đón đưa con đi học. Tôi cảm thấy ấm lòng, thậm chí có phần biết ơn.

Nhưng dần dần, mọi thứ bắt đầu thay đổi.
Con bé ít nói hẳn. Mỗi khi tôi hỏi, nó chỉ lắc đầu:
– Con không sao đâu bố.

Tôi để ý thấy ánh mắt con khi nhìn Hạnh không còn vui như trước, mà là sợ sệt, dè chừng. Một lần tôi đi công tác về sớm, vừa mở cửa, tôi nghe thấy tiếng Hạnh quát lớn:
– Ăn chậm thế này thì làm được gì hả? Mẹ nói bao nhiêu lần rồi, đừng có làm đổ cơm!
Rồi tiếng con tôi nức nở:
– Con xin lỗi… con xin lỗi mẹ…

Tôi khựng lại. Mẹ kế và con riêng, có chút va chạm là chuyện thường — tôi tự an ủi mình như thế. Tôi không muốn nghĩ xấu về người vợ mới, người mà tôi đã tin tưởng.

Cho đến buổi sáng hôm ấy…

Tôi tỉnh dậy trong căn nhà im lặng khác thường. Gọi mãi không thấy con trả lời, tôi vội chạy khắp phòng. Giường trống trơn, chăn gối gọn gàng. Trên bàn học, một tờ giấy gấp đôi đặt ngay ngắn.

Tôi run rẩy mở ra.

“Bố ơi, con xin lỗi vì bỏ đi mà không nói.
Con không thể sống cùng với cô ấy nữa.
Cô ấy không yêu con đâu, bố ạ.
Con đi với mẹ đây.
Bố cứ xem camera là hiểu.”

Tôi thấy đầu óc mình quay cuồng. “Đi với mẹ” — làm sao được? Mẹ con bé đã mất rồi mà! Tôi vội mở điện thoại, truy cập camera trong nhà.

Màn hình hiện lên cảnh quay từ tối qua — đúng 21 giờ. Tôi thấy An đang ngồi trong phòng khách, ăn cơm một mình. Còn Hạnh thì đứng bên, mặt lạnh tanh.

– Ăn đi, sao không ăn? – giọng Hạnh đanh lại.
– Con… con không đói…
– Không đói? Tao nấu mệt gần chết, mày dám chê à?

Rồi cô ta ném thẳng cái muôi xuống bàn, nước canh bắn tung tóe lên người con bé. An chỉ biết khóc, lùi sát vào tường.

– Mày đừng có giả vờ ngoan hiền trước mặt bố mày nữa! Tao biết hết! Lúc nào cũng “bố ơi bố ơi”, nghe phát ghét! – Hạnh gào lên, giọng rít qua kẽ răng. – Nếu mày không vừa ý tao, thì biến đi mà ở với con mẹ chết của mày!

Tôi chết lặng.

Con gái tôi không cãi một lời. Nó chỉ đứng dậy, run rẩy lau nước mắt, rồi quay lưng đi về phòng. Camera ghi lại cảnh nó ngồi trước bàn học rất lâu, viết gì đó lên tờ giấy — chính là bức thư tôi đang cầm.

Khoảng nửa đêm, hình ảnh cho thấy con bé khoác chiếc áo khoác mỏng, đeo chiếc balo nhỏ, lặng lẽ mở cửa bước ra. Ánh đèn hành lang hắt lên gương mặt nó — ướt nhòe vì nước mắt.

Tôi gào lên, tim như bị ai xé toạc.

Tôi phóng xe đi trong đêm, vừa đi vừa gọi khắp nơi. Cảnh sát, người quen, bạn học của con – không ai biết nó ở đâu. Gió lạnh táp vào mặt, mà tôi chẳng cảm thấy gì ngoài sự sợ hãi tột độ.

Ba giờ sáng, chuông điện thoại reo. Một giọng phụ nữ lạ nói:
– Anh có phải là bố của bé An không? Con bé đang ở chùa Phúc Tâm.

Tôi gần như ngã quỵ khi thấy con ngồi trong góc sân chùa, co ro ôm con gấu bông cũ. Vừa thấy tôi, nó òa khóc:
– Con xin lỗi, con không muốn bố buồn… nhưng con sợ cô ấy lắm…

Tôi ôm con vào lòng, nước mắt chảy tràn.
– Không sao, bố ở đây rồi. Bố xin lỗi…

Sáng hôm sau, tôi mang hết đồ đạc của Hạnh ra khỏi nhà. Cô ta khóc lóc, van xin, nói chỉ là dạy dỗ con hơi nghiêm khắc. Nhưng tôi không còn tin nổi nữa.

Tôi hiểu, chẳng ai có quyền dạy dỗ một đứa trẻ bằng bạo lực và sự căm ghét.

Từ hôm đó, tôi thôi tìm kiếm “một người thay thế mẹ” cho con. Tôi nhận ra, đôi khi tình yêu không cần phải đủ đầy – chỉ cần là tình yêu thật, dù chỉ từ một người cha.

Con gái tôi vẫn đôi lúc mơ thấy mẹ. Mỗi lần như thế, tôi chỉ ôm con, khẽ nói:
– Mẹ vẫn ở bên con, chỉ là con chưa nhìn thấy thôi.

An ngước lên, cười qua hàng nước mắt.
– Con biết, vì hôm con bỏ đi, mẹ dắt con đến chùa, rồi nói: “Con hãy đợi bố ở đây, bố sẽ đến.”

Tôi sững sờ.
Lẽ nào… người “mẹ” mà con thấy đêm ấy, không chỉ là ảo giác của nỗi nhớ?

Tôi không tìm được lời giải.
Chỉ biết rằng, từ sau đêm hôm đó, mỗi khi nhìn lên khung ảnh vợ trên bàn thờ, tôi thấy đôi mắt ấy như đang mỉm cười — nhẹ nhõm, yên lòng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News