Tối hôm ấy, tôi vừa đặt chân về nhà sau chuyến công tác 5 tháng dài dằng dặc, trong lòng háo hức được gặp lại gia đình. Nhưng ngay khi bước vào cửa, tôi chết sững: chị dâu bụng đã vượt mặt, trong khi anh trai tôi đi xuất khẩu lao động đã vắng nhà cả năm nay. Không ai dám nhìn thẳng vào tôi, không khí nặng trĩu như có điều gì che giấu.
Đêm xuống, khi mọi người đã yên giấc, tôi khát nước nên xuống bếp. Vừa bước ngang phòng khách, tôi nghe thấy tiếng nói nhỏ to. Tôi nín thở nhìn qua khe cửa: chồng tôi đang dúi một xấp tiền dày cộp vào tay chị dâu, giọng anh trầm xuống, nghiêm nghị:
— “Em lo giải quyết đi… 200 triệu, chắc đủ rồi.”
Tay chị dâu run rẩy, mắt đỏ hoe, giọng nghẹn lại:
— “Nhưng… em không thể bỏ nó được. Đây đâu chỉ là chuyện của riêng em…”
Tôi ngã khuỵu xuống, tim đập loạn nhịp, đầu óc quay cuồng. 200 triệu, “giải quyết”… nghĩa là gì? Một luồng suy nghĩ đáng sợ ập tới, khiến tôi lạnh toát: đứa bé trong bụng chị dâu không thuộc về ai khác ngoài chồng tôi.
Tôi cắn môi đến bật máu để không bật tiếng kêu. Chồng tôi – người đàn ông mà tôi tin tưởng, yêu thương, lại có thể phản bội tàn nhẫn đến thế. Và chị dâu – người chị mà tôi từng hết lòng quan tâm, lại cùng anh ta giấu giếm tôi suốt bao lâu nay.
Tôi rút vội điện thoại, run rẩy bấm quay video, ghi lại toàn bộ cảnh tượng. Nhưng nước mắt trào ra làm mờ hết màn hình, lòng tôi chỉ còn một câu hỏi gào thét: Tôi phải làm gì với sự thật trần trụi này – vạch trần tất cả hay im lặng để bảo toàn gia đình?
Tôi siết chặt chiếc điện thoại trong tay, lòng ngổn ngang trăm mối. Hơi thở gấp gáp, tim đập thình thịch như muốn nổ tung trong lồng ngực. Nỗi nhục nhã, căm phẫn và tuyệt vọng hòa lẫn, khiến tôi không thể đứng yên thêm một giây nào nữa.
Tôi đẩy mạnh cửa phòng khách, bước vào. Ánh mắt cả hai lập tức đông cứng. Chồng tôi tái mặt, còn chị dâu thì ôm vội xấp tiền giấu sau lưng.
— “200 triệu để giải quyết? Giải quyết cái gì? Cái thai trong bụng chị là của ai?” — tôi hét lên, giọng run rẩy nhưng đầy giận dữ.
Chồng tôi lắp bắp:
— “Em… em nghe nhầm rồi. Không phải như em nghĩ đâu…”
Tôi cười gằn, đưa chiếc điện thoại lên:
— “Tôi không điên. Tôi đã quay lại tất cả rồi. Muốn chối cũng không kịp nữa đâu.”
Chị dâu bật khóc nức nở, quỳ sụp xuống:
— “Em xin lỗi… em không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Nhưng em không thể bỏ đứa bé được, nó vô tội…”
Chồng tôi lao tới định giật điện thoại trong tay tôi, nhưng tôi lùi lại, hét lớn:
— “Anh mà bước thêm một bước nữa, tôi gửi đoạn video này cho cả họ xem ngay lập tức. Để xem anh còn mặt mũi nào nhìn ai nữa!”
Căn nhà chìm trong tiếng khóc và sự im lặng nghẹt thở. Tôi nhìn hai con người từng thân thiết nhất với mình, giờ bỗng hóa xa lạ, phản bội và bẩn thỉu. Trong lòng tôi lúc ấy chỉ còn một quyết định duy nhất: tôi sẽ không im lặng. Tôi sẽ khiến sự thật này phơi bày trước ánh sáng, cho dù gia đình có tan nát.