×
×

Tan ca về nhà phát hiện ổ khóa bị thay, em chồng mặc bộ đồ ngủ của tôi nói: Chị dâu, mẹ đã sang tên cho em rồi”…

Ổ KHÓA MỚI

Tôi tan ca lúc gần bảy giờ tối, bầu trời tháng mười xám đục như phủ một lớp bụi mỏng lên mọi suy nghĩ. Cả ngày đứng ở quầy thu ngân, chân tôi mỏi nhừ, đầu óc chỉ mong được về nhà, tắm rửa, ăn bát cơm nguội rồi nằm dài trên ghế sofa xem tin tức. Căn nhà nhỏ ở đường Nguyễn Văn Trỗi – nơi tôi đã sống gần mười hai năm – luôn là chỗ trú ẩn an toàn nhất sau mỗi ngày dài.

Nhưng hôm đó, khi tra chìa khóa vào ổ, tay tôi khựng lại.

Chìa không khớp.

Tôi xoay lại, thử lần nữa, tim đập nhanh hơn một nhịp. Ổ khóa sáng loáng, khác hẳn cái ổ cũ đã xước xát theo năm tháng. Một cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng.

“Chắc ai đó thay nhầm?” – tôi tự trấn an, nhưng bàn tay đã bắt đầu run.

Tôi gõ cửa.

Một lúc sau, cửa mở ra. Người đứng trước mặt tôi là Hương – em chồng tôi – tóc buộc cao, gương mặt không trang điểm, và… đang mặc bộ đồ ngủ màu xanh nhạt của tôi. Bộ đồ tôi mua hồi năm ngoái, vẫn treo trong tủ phòng ngủ, chưa từng cho ai mượn.

Hương nhìn tôi, ánh mắt không hề ngạc nhiên. Ngược lại, cô ta mỉm cười, nụ cười mỏng và lạnh.

“Chị dâu về rồi à?” – Hương nói, giọng thản nhiên như thể tôi chỉ mới ra ngoài chợ.

Tôi đứng chết lặng ngoài ngưỡng cửa.

“Em… em làm gì ở đây?” – tôi hỏi, cổ họng khô khốc. “Còn ổ khóa… ai thay ổ khóa nhà chị?”

Hương mở cửa rộng hơn, quay lưng đi vào trong, vừa đi vừa nói:

“Vào nhà nói chuyện cho tiện. À mà quên, từ hôm nay… có lẽ chị không còn gọi đây là nhà chị được nữa.”

Tôi bước theo như người mộng du.

Phòng khách vẫn vậy, bộ sofa cũ, chiếc bàn gỗ sậm màu, nhưng không khí thì khác hẳn. Trên bàn là một xấp giấy tờ, đặt ngay ngắn, phía trên có con dấu đỏ chót.

Hương ngồi xuống ghế, vắt chân, nhìn thẳng vào tôi.

“Chị dâu,” cô ta nói chậm rãi, “mẹ đã sang tên căn nhà này cho em rồi.”

Tai tôi ù đi. Tôi nghe tiếng gì đó vỡ vụn trong đầu, như một mảnh kính rơi xuống sàn.

“Em nói gì?” – tôi thì thào.

Hương đẩy xấp giấy về phía tôi. “Giấy tờ đây. Sổ hồng mới. Tên em.”

Tôi cầm lên, tay lạnh ngắt. Tên Hương hiện rõ ràng, không thể nhầm lẫn. Ngày ký cách đây đúng hai tuần.

Hai tuần trước.

Hai tuần trước, tôi còn đang loay hoay ở bệnh viện với chồng – Tuấn – sau ca tai nạn lao động khiến anh phải nằm một chỗ. Tôi chạy đi chạy lại giữa bệnh viện và nhà, lo từng bữa ăn, từng viên thuốc, hoàn toàn không biết… căn nhà mình đang đứng đã âm thầm đổi chủ.

“Không thể nào…” – tôi lắc đầu – “Nhà này… là của vợ chồng chị. Mua sau khi cưới. Chị có tên trong sổ.”

Hương cười khẽ.

“Chị nhầm rồi. Đất là của ba mẹn cho mượn ngày trước. Khi làm sổ, mẹ đứng tên. Sau này… mẹ thấy em là người phù hợp để đứng tên hơn.”

“Phù hợp?” – tôi bật cười, nhưng nước mắt đã ứa ra. “Phù hợp vì em chưa lấy chồng? Hay vì em là con ruột?”

Hương không trả lời ngay. Cô ta đứng dậy, đi về phía phòng ngủ – phòng ngủ của tôi – mở tủ, lấy ra một chiếc vali.

“Chị thu dọn đồ sớm đi. Em cũng không muốn căng thẳng. Mẹ nói, cho chị ba ngày.”

Tôi như bị ai đó tát thẳng vào mặt.

“Tuấn biết chuyện này không?” – tôi hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh.

Hương quay lại, nhìn tôi rất lâu.

“Anh Tuấn… đã ký giấy đồng ý rồi.”

Câu nói đó như nhát dao cắm thẳng vào ngực.

Tôi nhớ lại những đêm ngồi bên giường bệnh, Tuấn nắm tay tôi, nói rằng chỉ cần tôi bên cạnh là đủ. Tôi nhớ những năm tháng hai vợ chồng chắt chiu từng đồng, sửa từng viên gạch trong nhà. Tôi nhớ cả những lần mẹ chồng đến chơi, khen tôi đảm đang, nói “sau này nhà này cũng là của con”.

Hóa ra, tất cả chỉ là lời nói gió bay.

Tối đó, tôi không ngủ được. Tôi ngồi trên chiếc ghế nhựa ngoài ban công, nhìn xuống con hẻm tối om. Điện thoại trong tay, tôi gọi cho Tuấn không biết bao nhiêu lần, nhưng máy đều tắt.

Ba ngày.

Ba ngày để rời khỏi nơi tôi gọi là nhà hơn một thập kỷ.

Nhưng tôi không phải là người sẽ im lặng rời đi.

Sáng hôm sau, tôi đến thẳng văn phòng luật sư – người từng giúp chúng tôi làm giấy tờ mua bán năm xưa. Ông lật lại hồ sơ cũ, thở dài.

“Về pháp lý, căn nhà này… đúng là đứng tên mẹ chồng cô. Việc sang tên cho con gái là hợp lệ.”

Tôi nắm chặt tay. “Còn chữ ký của chồng tôi? Anh ấy đang nằm viện, không đủ minh mẫn…”

Luật sư ngẩng lên, ánh mắt nghiêm lại. “Nếu chứng minh được chữ ký đó không hợp lệ, hoặc có sự ép buộc… cô có quyền khởi kiện.”

Một tia hy vọng le lói.

Tôi biết, cuộc chiến này sẽ không ngắn. Nó không chỉ là chuyện căn nhà, mà là cuộc chiến giành lại phẩm giá, giành lại sự công bằng mà tôi đáng có sau bao năm làm dâu, làm vợ.

Tối hôm đó, tôi quay lại nhà – lần này bằng chìa khóa cũ, không mở được. Tôi đứng trước cửa rất lâu, nghe tiếng tivi vọng ra từ bên trong. Giọng Hương cười nói rộn ràng.

Tôi nhắn một tin duy nhất cho Tuấn:

“Em sẽ không bỏ cuộc. Dù anh đứng về phía ai, em cũng sẽ đòi lại sự thật.”

Ở phía bên kia cánh cửa, có thể họ nghĩ tôi đã thua.

Nhưng họ không biết rằng, mọi ổ khóa đều có thể bị thay – kể cả ổ khóa của lòng tin.

Và một khi đã bị thay, có những cánh cửa… sẽ không bao giờ đóng lại như cũ nữa.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2026 News