×
×

Chiều hôm ấy, Hà mặc bộ váy trắng giản dị, tay cầm túi quà nhỏ bước vào nhà Tuấn

Anh Tuấn, 27 tuổi, làm thợ điện công trình, hiền lành, quanh năm theo đội đi khắp tỉnh.
Trong một lần được anh em rủ vào quán hát ở thị trấn, anh gặp — cô nhân viên phục vụ nhỏ nhẹ, ánh mắt buồn nhưng chân thật.
Cô kể mình chỉ làm tạm để kiếm tiền nuôi em học, anh thương, rồi thương luôn cái cảnh nghèo mà tự trọng của cô.

Nửa năm sau, Tuấn quyết định dẫn Hà về ra mắt, mặc cho bạn bè cảnh báo “gái quán không hợp làm dâu”.
Anh tin tình yêu mình đủ lớn.
Mẹ anh – bà Lựu – tuy khó tính nhưng thương con trai út nhất, nên cũng chiều, bảo:

“Miễn là nó thật lòng với con, mẹ không cấm.”

Chiều hôm ấy, Hà mặc bộ váy trắng giản dị, tay cầm túi quà nhỏ bước vào nhà Tuấn.
Vừa thấy mặt cô, bà Lựu khựng lại, mắt mở trừng trừng, rồi ngất lịm ngay giữa sân.
Cả nhà hốt hoảng.
Tuấn tưởng mẹ bị sốc do bệnh tim, vội đưa đi cấp cứu.

Đến tối, khi tỉnh dậy, bà run run nói với chồng:

“Ông ơi… con bé đó… chính là con của người phụ nữ năm xưa khiến ông bị đi tù.”

Cả nhà chết sững.
Tuấn sững người, không tin vào tai mình.

Bố anh – ông Trung – từng là giám đốc xí nghiệp gỗ. Hai mươi năm trước, ông bị kết án 5 năm tù vì tội xâm hại nhân viên cấp dưới. Người đó tên Ngọc, sau khi rời đi mang thai và biến mất khỏi thị trấn.

Hà rơi nước mắt khi nghe câu chuyện:

“Mẹ em… chính là cô Ngọc đó. Bà mất rồi, chỉ kịp nói với em rằng có người đàn ông tên Trung đã khiến đời bà rẽ ngang…”

Không ai nói thêm lời nào.
Đêm ấy, ông Trung lặng lẽ ra sau vườn, thắp nén hương dưới gốc nhãn già – nơi ông từng chôn sợi dây chuyền đôi năm đó.
Còn Hà, trước khi rời đi, để lại phong bì, bên trong chỉ có một tờ giấy viết tay:

“Cháu không đến để trả thù. Chỉ muốn thử xem liệu nhân quả có dừng lại nếu cháu chọn tha thứ.”

Sáng hôm sau, Tuấn tìm đến quán hát cũ, nhưng quán đã đóng cửa từ 3 ngày trước.
Cô gái ấy, từ đó, biến mất không dấu vết.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News