×
×

Đến nhà bạn ăn cơm tân gia, vừa ngồi xuống đã nhìn thấy bát nước chấm nguyên là mắm t;;ôm, tôi rù//ng m;;ình muốn buông luôn đũa

Ngọc vốn là cô gái Hà Đông hiền lành, lấy chồng là Hải – anh lái xe chở hàng đường dài, chăm chỉ nhưng quanh năm thiếu trước hụt sau.
Hai vợ chồng sống trong căn nhà cấp bốn chật chội, thu nhập thất thường, chỉ mong ngày đủ ăn, tối yên giấc.

Một ngày đầu hè, cô bạn học cũ tên Thắm gọi điện mời về quê dự tân gia.
Thắm quê ở Hưng Yên, mấy năm nay nghe nói làm ăn phát đạt, xây được nhà to. Ngọc và chồng vui vẻ bắt xe máy về, vừa là thăm bạn cũ, vừa xem “đời giàu” ra sao.


Nhà Thắm nằm giữa cánh đồng, mái ngói đỏ tươi, sân gạch rộng.
Bữa cơm tân gia đông nghịt, toàn món quê: cá rô kho tộ, canh chua, rau luộc chấm mắm tôm.
Ngọc vốn sợ mắm tôm, ngửi thôi đã rùng mình, nên chỉ gắp rau chan nước mắm.
Thắm thấy thế liền cười:

“Mắm tôm nhà tao tự làm, ăn một lần là nhớ cả đời đấy!”

Mọi người bật cười, còn Ngọc chỉ cười trừ.
Cuối bữa, Thắm bất ngờ bưng ra một hũ mắm gốm nhỏ, cột dây rơm vàng, đưa tận tay Ngọc:

“Cái này tao ủ ba năm rồi, mày mang về làm quà. Nhưng nhớ kỹ — 5 năm sau mới được mở. Mở sớm thì mất thiêng!”

Cả bàn cười ồ, ai cũng nghĩ Thắm đùa.
Ngọc cũng chẳng để tâm, chỉ coi như bạn bè tặng quà kỷ niệm.


Năm tháng trôi đi, cuộc sống vẫn chật vật như cũ.
Cái hũ mắm được đặt trên nóc tủ, phủ đầy bụi.
Thỉnh thoảng Hải dọn nhà lại giỡn:

“Mai mốt biết đâu trong hũ có vàng.”
Ngọc đáp:
“Có khi toàn giòi thì có.”

Rồi họ quên bẵng.


Năm năm sau, đúng ngày sinh nhật Ngọc, Hải bỗng nhớ ra chuyện cũ:

“Hay khui hũ mắm Thắm tặng xem sao, biết đâu có điều bất ngờ.”

Hai vợ chồng cười, mang hũ ra sân.
Nắp gốm bong tróc, dây rơm khô giòn, mùi mắm tôm xộc lên nhưng lại thơm nồng khác thường.
Giữa lớp mắm đặc quánh, Ngọc phát hiện một gói nilon nhỏ bọc chặt dây đỏ.

Mở ra, bên trong là một xấp tiền đô đã cũ và tờ giấy ghi nguệch ngoạc dòng chữ:

“Nếu mày đọc được những dòng này, nghĩa là tao đã đi xa.
Đây là số tiền tao dành tặng những người bạn chân thành nhất.
Hãy sống tử tế, và dùng nó để làm điều có ích. – Thắm.”

Ngọc chết lặng.
Cả hai đếm đi đếm lại — hơn 20.000 đô la Mỹ.


Vội vàng gọi cho Thắm thì số máy không còn liên lạc được.
Hỏi thăm bạn bè cũ mới biết Thắm mất trong một vụ tai nạn giao thông cách đây ba năm.
Cả hai vợ chồng lặng đi.

Từ số tiền ấy, họ mở một quán ăn nhỏ mang tên “Mắm Thắm Quán”, chuyên đồ quê, bán bánh đúc, bún riêu, mắm tôm – thứ mà trước kia Ngọc từng sợ.
Không ngờ quán đông khách đến mức phải thuê thêm người làm.

Mỗi lần nhìn lọ mắm đặt trang trọng trên kệ thờ nhỏ ở góc quán, Ngọc lại bảo chồng:

“Cả đời em không ngờ, thứ em sợ nhất… lại là thứ mang đến may mắn nhất.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News