×
×

Hôm đó đi ăn sáng, vợ về với đôi mắt long lanh như vừa trúng số: “Anh ơi, chị Lành bán xôi xéo đầu ngõ vừa gả con, tặng hẳn sổ đỏ và tiền tỷ

Tôi tên Đạt, nhân viên kỹ thuật, lương tháng tầm hơn 15 triệu — đủ sống, không giàu sang nhưng cũng chẳng nghèo.
Vợ tôi, Thủy, làm nhân viên văn phòng, tính khí thất thường, được cái… hay mơ giàu nhanh.


Hôm đó đi ăn sáng, vợ về với đôi mắt long lanh như vừa trúng số:

“Anh ơi, chị Lành bán xôi xéo đầu ngõ vừa gả con, tặng hẳn sổ đỏ và tiền tỷ đấy! Người ta bán có mấy năm mà giàu nhanh thế. Em nghỉ làm đi, em cũng bán xôi!”

Tôi bật cười:

“Em có biết nấu xôi không?”

Vợ lườm:

“Không biết thì học! Em thông minh hơn chị ta mà.”

Tôi điên tiết, nghĩ chắc vài hôm là vợ chán, nên nổi hứng nói:

“Được! Thích thì chơi luôn. Mai anh mua cho 1 tạ gạo nếp, làm được thì làm, lỗ thì đừng than!”


Nói là làm, hôm sau vợ hì hục đồ nếp, nấu đậu, rán hành.
Mùi xôi xéo thơm thật, cả xóm kéo đến ăn thử, ủng hộ mấy hôm đầu cũng ổn.
Vợ đắc chí, suốt ngày livestream, khoe “bán xôi triệu view”, còn nói:

“Anh thấy chưa, sắp tới em mở thêm 2 điểm bán nữa, thuê người phụ nấu, mở thương hiệu Xôi Thủy Thủy!”

Tôi chỉ lắc đầu, nghĩ rồi cũng sớm nản.


Thế mà đúng ngày thứ 7, vợ mặt tái mét, vừa về đến cửa đã mếu máo:

“Anh ơi, chết rồi… em bị người ta đòi nợ!”

Tôi hoảng:

“Nợ gì? Em bán xôi thôi mà?”

Cô ấy run run kể — hóa ra mấy ngày đầu bán đông, một người đàn ông xăm trổ đi ăn, khen ngon, rồi gợi ý “hợp tác mở chuỗi bán xôi khắp tỉnh”.
Ông ta cho Thủy vay 300 triệu không giấy tờ, nói góp vốn cùng, hứa lo hết giấy phép, quảng cáo…
Thủy nghe bùi tai, nghĩ đời sắp đổi vận, ký luôn một bản hợp đồng hợp tác giả mà không đọc kỹ.


Đến hôm nay, người ta xuất hiện — 3 gã xăm trổ, đầu trọc, mang theo giấy nợ lãi suất 20%/tuần.
Tên cầm đầu vỗ vai tôi, cười nhạt:

“Anh là chồng hả? Gạo nếp còn nhiều không? Giờ vợ anh bán cả đời cũng không đủ trả đâu.”

Tôi sững người.
Trong hợp đồng giả kia, toàn bộ tài sản gia đình đứng tên Thủy đều đã được “thế chấp mềm” cho khoản vay — kể cả căn nhà đang ở!


Tôi tức đến run người, quát vợ:

“Em ham làm giàu đến mù mắt rồi à? Người ta bán xôi 20 năm mới có sổ đỏ, còn em muốn đổi đời trong 7 ngày sao?”

Vợ gục xuống khóc nức nở:

“Em chỉ muốn bằng người ta thôi mà…”


Tôi phải cắm sổ đỏ thật của bố mẹ để trả nợ, mất trắng gần 400 triệu cả gốc lẫn lãi.
Chị hàng xóm biết chuyện, chỉ thở dài:

“Tôi giàu đâu phải vì bán xôi, mà vì chồng tôi gửi hết tiền đi làm về cho tôi kinh doanh. Người ta nhìn bề ngoài mà mơ hão thôi.”


Từ hôm đó, vợ tôi không còn dám mơ mộng giàu nhanh nữa.
Mỗi sáng cô ấy vẫn nấu xôi — nhưng không livestream, không mở chuỗi, chỉ bày một mẹt nhỏ ở đầu ngõ.
Cô nói khẽ:

“Giờ em chỉ mong kiếm đủ tiền, trả lại cho anh căn nhà mình đã mất…”

Ba tháng sau, gã “xăm trổ” bị công an bắt vì đường dây rửa tiền qua chuỗi kinh doanh giả — trong danh sách nạn nhân có tên vợ tôi.
Cơ quan điều tra hoàn tiền cho một phần bị hại, và tôi nhận lại chính sổ đỏ của nhà mình.
Tôi chỉ im lặng nhìn vợ khóc, nói một câu:

“Bài học 300 triệu, đáng giá hơn cả vàng đấy, Thủy ạ.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News