×
×

Mỗi lần đi cắt tóc, ông lại hỏi chồng tôi “cho bố 300 nghìn”, nói giọng rất tự nhiên như chuyện hiển nhiên phải thế…

Bố chồng tôi ở với vợ chồng tôi đã hơn ba năm, từ ngày mẹ mất. Ông có lương hưu 6 triệu một tháng, nhưng từ khi dọn về, chưa tháng nào ông đưa tôi một nghìn nào tiền ăn. Mỗi lần đi cắt tóc, ông lại hỏi chồng tôi “cho bố 300 nghìn”, nói giọng rất tự nhiên như chuyện hiển nhiên phải thế.

Nếu ông không có lương, tôi chẳng nề hà. Nhưng đằng này, mỗi tháng 6 triệu tròn trĩnh ông vẫn lĩnh đều đặn. Tôi hỏi khéo đôi lần, ông chỉ cười bảo “bố tiêu ít, có gì đâu mà lo”.

Cho đến một hôm, khi tôi đang cắm cúi tính toán chi tiêu, nhìn mấy món tiền thuốc men, điện nước, tiền học con, tôi bỗng thấy nghẹn trong lòng. Tôi lấy hết can đảm hỏi thẳng:

“Bố ơi, con thấy lương bố tháng nào cũng đều, mà sao ngay cả tiền cắt tóc bố cũng phải hỏi vợ chồng con vậy? Bố để tiền đâu hết rồi?”

Ông nhìn tôi, ánh mắt hơi bối rối, rồi đáp gọn lỏn:

“Bố cho bạn vay.”

Tôi bán tín bán nghi. Nhưng vài hôm sau, tôi vô tình thấy trong điện thoại của ông tin nhắn chuyển tiền: tháng nào cũng đều đặn gửi 6 triệu cho em chồng tôi – cô con gái đã có chồng, ở tận bên kia phường.

Tôi cắn môi. Vậy là suốt thời gian qua, ông âm thầm mang hết lương hưu cho cô ấy, còn tôi thì nai lưng lo cơm nước, điện nước, thuốc thang cho cả nhà. Củ hành, củ tỏi tôi để trong bếp, cô ấy sang lấy tự nhiên như nhà mình. Có món gì ngon, bố lại múc một bát mang sang “cho con gái và cháu ngoại ăn cho có chất”.

Tôi khó chịu, nhưng vẫn cố nhịn. Dù sao ông cũng là bố chồng, chẳng lẽ cãi vã lại thành ra mang tiếng bất hiếu.

Rồi một buổi sáng, ông ngã quỵ trong nhà tắm. Bác sĩ chẩn đoán tai biến mạch máu não, phải nằm viện cấp cứu dài ngày. Cô con gái – người tháng nào cũng nhận tiền lương hưu của ông – lấy lý do “con nhỏ, bận con cái” rồi chỉ vào viện được một buổi, đứng chưa đầy mười phút.

Tất cả việc chăm sóc, cơm nước, bón cháo, thay tã… lại dồn lên vai tôi. Đêm nằm canh ông ngủ, nghe tiếng máy đo huyết áp kêu “tít tít”, tôi vừa thương vừa tủi.

Một hôm, cô em chồng lại xuất hiện. Không hỏi bố ăn được chưa, cũng chẳng hỏi tôi mệt không. Cô ta cười cười, giọng nhỏ nhẹ mà như dao cứa:

“Bố ơi, cái sổ lương của bố để ở đâu thế, để con cầm hộ cho tiện.”

Chồng tôi vừa bước đến cửa, nghe trọn câu. Ông bố đang nằm, mặt tím tái, run run chỉ tay lên ngực rồi lên cơn đau tim dữ dội. Cả phòng náo loạn. Bác sĩ lao vào cấp cứu. May mà ông qua khỏi.

Sau khi xuất viện, ông không nói nhiều. Ngày nhận lương, ông cầm sổ lương run run đưa cho chồng tôi:

“Bố già rồi, tay chân yếu, hai con đi nhận giúp bố. Tiền ấy lo cơm nước, thuốc thang, đừng để bố thiếu gì. Còn phần con gái… để bố tự lo.”

Tôi nhìn ông, thấy trong mắt ông ánh lên sự hối hận, pha chút buồn bã. Có lẽ lần này, ông đã hiểu ai mới thật sự ở bên mình khi hoạn nạn.

Từ đó, mỗi khi tôi đưa ông bát cháo hay chén thuốc, ông nắm tay tôi thật chặt, chỉ nói khẽ:

“Bố biết, bài học này… đắt lắm con ạ.”

CÂU CHUYỆN HƯ CẤU DO AI VIẾT

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News