×
×

Nhà ông Lam kinh doanh thịt trâu gác bếp nhưng 1 năm gần đây ông từ chối tất cả các đơn của kh/ách hà/ng

BÍ MẬT TRONG CĂN BẾP THỊT TRÂU CỦA ÔNG LAM

Cả bản Nậm Chiêng năm ấy đều xôn xao chuyện nhà ông Lam — người nổi tiếng hơn 20 năm với nghề làm thịt trâu gác bếp ngon nhất vùng. Nhà ông làm thủ công, thịt tuyển từ những con trâu khỏe, tẩm ướp gia vị đặc biệt truyền từ nhiều đời. Khách dưới xuôi, khách du lịch, thậm chí cả mấy nhà hàng lớn đều đặt.

Ấy vậy mà… suốt một năm trời, ông đột nhiên từ chối tất cả đơn, bất kể khách đặt ít hay nhiều.
Vợ con ông hỏi, ông chỉ nói một câu lặp đi lặp lại:

“Đừng ai bán bất kỳ miếng thịt trâu nào nữa.
Cất hết vào bếp.
Khi nào tao chết… hãy mở vào.”

Họ tưởng ông nói đùa. Nhưng ông nghiêm túc một cách kỳ lạ.

Từ sáng đến chiều, ông vẫn đi đi lại lại trong bếp, hun khói, treo thịt, tẩm ướp. Mỗi ngày vài chục cân, số lượng lớn đến mức bếp không còn chỗ, phải chất lên kệ, lên tủ, thậm chí treo kín cả trần nhà.

Vợ ông — bà Tòng — bắt đầu sợ.

— Ông bị làm sao thế Lam? Nhà mình sống bằng nghề này bao năm rồi. Tự nhiên bỏ hết thì ăn vào đâu?

Ông Lam chống tay lên bàn, đôi mắt mờ đục đầy vẻ uất nghẹn.

— Làm việc khác mà sống. Cái nghề này… không còn lộc nữa. Tao nói thế nào thì làm vậy.

Trưởng bản cũng đến khuyên, ông vẫn lắc đầu.
Con trai cả ông, anh Đường, nóng ruột vì tiền bạc:

— Bố ơi, cả núi thịt này bán đi được cả trăm triệu. Sao bố cứ để thế? Tết đến nơi rồi!

Ông Lam chỉ nhìn anh, ánh mắt lạ lắm — vừa đau, vừa sợ, vừa như đang giấu điều gì đó kinh thiên động địa.

Ông nói nhỏ:

Đừng động vào nó.
Khi nào tao mất… hãy mở tủ bếp ra.
Lúc ấy chúng mày sẽ hiểu.


Tết năm đó

Ngày 27 Tết, trời rét cắt da cắt thịt.
Ông Lam đang nhóm bếp thì đột nhiên ôm ngực, ngã quỵ.

Vợ con cuống cuồng đưa ông đi viện nhưng không kịp.

Bác sĩ nói: Nhồi máu cơ tim.

Ông ra đi nhanh đến mức chẳng kịp dặn dò gì thêm.

Nhưng ai cũng nhớ lời ông nói:
Khi tao mất… hãy mở tủ bếp.

Họ vừa lo lắng vừa tò mò. Căn bếp của ông bị khóa cả năm nay, chỉ mình ông giữ chìa.

Tối hôm đưa tang, anh Đường — con trưởng — lặng lẽ tìm chìa khóa trong túi áo cũ của bố. Chìa vẫn đó, rỉ một lớp màu nâu ẩm.

Anh mở cửa bếp.
Cánh cửa vừa hé… mùi thịt hun, mùi khói, mùi gia vị xộc ra — nhưng xen lẫn là một thứ mùi gì đó ngai ngái khiến anh gai người.

Anh bật đèn.

Và rồi… đứng chết lặng.

Cả căn bếp chất đầy thịt trâu khô, treo từ trần xuống, chất từ sàn lên. Nhưng thứ khiến anh choáng không phải thịt trâu.

Mà là một cái hòm gỗ cũ kỹ nằm sát tường.

Anh mở hòm.

Bên trong là 10 cây vàng — vàng miếng đỏ rực dưới ánh đèn. Và trên cùng… là một bức thư cũ, giấy ngả vàng, nét chữ run run của chính ông Lam.

Bàn tay anh run đến mức suýt đánh rơi lá thư.

Anh mở ra đọc.


BỨC THƯ CỦA ÔNG LAM

**“Gửi vợ con tao.

Nếu chúng mày đang đọc lá thư này… thì tao đã chết rồi.

Tao không điên. Tao càng không chán sống. Tao chỉ sợ.

Cái nghề giết mổ trâu, làm trâu gác bếp… từ bao đời nay nhà mình theo. Nhưng tao là người đầu tiên thấy… nó đã hết lộc rồi.

Một năm trước, tao mổ một con trâu lạ. Con trâu ấy…
nó khóc.

Tao đã sống hơn 60 năm, giết hàng trăm con trâu, chưa bao giờ thấy con nào nhỏ nước mắt như người.

Tao đứng nhìn nó khóc, lòng bàn chân run như có kim đâm.

Đêm hôm đó, tao mơ.
Người đàn ông lạ mặt, mặt sạm đen, vai khoác yếm trâu, đến đứng trước giường tao.

Ông ta nói:
“Đừng giết trâu nữa.
Nghề này hết lộc rồi.
Giết nữa thì… nhà mày tuyệt tự.”

Tao giật mình tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm.

Từ hôm đó, nhà mình làm ăn sa sút. Mấy con trâu nhập về đều ốm chết.
Đơn hàng bị hủy liên tục.
Khách ăn xong đau bụng.

Tao biết… lời ông ta là thật.

Tao không dám giết thêm con trâu nào nữa.
Nhưng cũng không thể nói ra… vì sợ chúng mày cười tao già lẩm cẩm.

Tao treo thịt, hun khói, làm việc như cũ chỉ để che mắt thiên hạ.
Còn số thịt treo trong bếp…
không phải thịt trâu.

Đừng sợ.
Tao thay thịt trâu bằng thịt bò, thịt lợn, thậm chí… vài mẻ tao còn hun khói vỏ cây thôi.
Tất cả chỉ để người ngoài không nghi ngờ, không hỏi tại sao tao bỏ nghề.

10 cây vàng trong hòm — là tiền tao dành dụm cả đời.
Tao để lại cho vợ con làm vốn.

Tao dặn một câu cuối:

ĐỪNG LÀM NGHỀ NÀY NỮA.
Không có lộc.
Không có tương lai.
Động vào… nhà sẽ gặp họa.

Ký tên: Lam.”**


SỰ KHÔNG MAY BẮT ĐẦU

Anh Đường đọc xong, toàn thân lạnh buốt.
Ngay khi anh đặt bức thư xuống, bên ngoài vang lên tiếng chó tru dài nghe rợn người.

Gió thổi mạnh, cửa bếp đập “rầm” một cái.

Vợ con ông Lam ùa vào. Họ đọc thư, ai nấy đều tái mét. Bà Tòng ôm lấy hòm gỗ, nước mắt chảy dài.

Ngay tối hôm ấy, anh Đường định vứt hết số thịt khói giả kia đi, nhưng khi anh vừa chạm tay vào, điện bếp… phụt tắt.

Ngôi nhà chìm trong bóng tối.
Không ai dám đụng thêm lần nữa.

Hôm sau — mùng 1 Tết — cả nhà dậy sớm chuẩn bị cúng.
Nhưng khi bước vào bếp…

Tất cả thịt treo trên trần biến mất sạch.
Không một miếng rơi lại.
Không dấu chân.
Không dấu vết.

Như thể chưa từng tồn tại.

Và từ năm đó, gia đình ông Lam bỏ hẳn nghề.

Người trong bản hỏi, bà Tòng chỉ nói một câu:

“Nghề này hết duyên rồi.”

Nhưng không ai biết…
Bí mật thật sự nằm trong lá thư cuối cùng của ông Lam —
người đàn ông đã thấy con trâu khóc
người đàn ông mặc yếm trâu trong giấc mơ

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News