×
×

Nghe tin vợ cũ lấy chồng mới tôi còn cười, đến lúc biết chú rể là ai thì chỉ muốn ch:ui xuống đất

Chương 1: Tấm Thiệp Mừng Và Sự Nhẹ Nhõm Giả Tạo

Hà Nội những ngày cuối thu, trời hanh hao và nắng vàng như rót mật. Tôi ngồi trong văn phòng giám đốc, xoay xoay tấm thiệp cưới trên tay. Màu đỏ đô sang trọng, chữ in nhũ vàng uốn lượn: “Trân trọng kính mời anh Nam đến dự lễ thành hôn của…”

Cô dâu: Lê Thị Thanh Mai. Đó là vợ cũ của tôi.

Mai tái hôn. Tin này đến với tôi không quá đột ngột, nhưng vẫn khiến lòng tôi dấy lên một cảm giác kỳ lạ. Không phải ghen tuông, chắc chắn không phải. Chúng tôi đã ly hôn được ba năm. Ba năm đủ để tôi xây dựng một đế chế kinh doanh nhỏ và có bên mình những bóng hồng trẻ trung, rực rỡ hơn Mai gấp vội lần.

Cảm giác thực sự trong tôi lúc này là… nhẹ nhõm. Một sự nhẹ nhõm xen lẫn chút hả hê kín đáo.

Suốt ba năm qua, dù đã đường ai nấy đi, nhưng hình ảnh Mai lủi thủi rời khỏi căn nhà của chúng tôi với chiếc vali nhỏ xíu vẫn thỉnh thoảng ám ảnh tôi trong những đêm say. Không phải vì tôi còn yêu cô ấy, mà vì cái gọi là “lương tâm” đôi khi vẫn cựa quậy. Tôi là người chủ động ly hôn. Lý do thì muôn thuở: Cô ấy không sinh được con.

Mẹ tôi là người phụ nữ truyền thống và khắc nghiệt. Bà muốn có cháu đích tôn nối dõi tông đường. Năm năm chung sống, Mai chạy chữa khắp nơi, uống hàng trăm thang thuốc bắc đắng ngắt, làm IUI, IVF đủ cả, nhưng cái bụng vẫn phẳng lì. Tôi chán nản. Sự dịu dàng, cam chịu của Mai dần trở thành sự nhàm chán và vô dụng trong mắt tôi. Tôi bắt đầu đi sớm về khuya, và đỉnh điểm là khi tôi công khai cặp kè với Thư – cô thư ký nóng bỏng.

Ngày ra tòa, Mai không đòi hỏi một đồng tài sản nào. Cô ấy nhìn tôi bằng đôi mắt ráo hoảnh, không oán trách, chỉ nói: “Mong anh hạnh phúc và sớm có con bồng bế”. Câu nói ấy như một sự giải thoát, nhưng cũng như một lời nguyền rủa ngầm khiến tôi khó chịu.

Và giờ đây, cô ấy lấy chồng. Thế là tốt. Tôi hết nợ. Tôi sẽ không còn phải mang cái tiếng là kẻ bạc tình bỏ vợ tào khang nữa. Cô ấy đã có người rước, nghĩa là cô ấy vẫn ổn.

Tôi nhấp ngụm cà phê, lướt mắt xuống tên chú rể. Chú rể: Trần Minh Vũ.

Cái tên nghe lạ hoắc. Chắc là một gã đàn ông luống tuổi nào đó, góa vợ hoặc cũng “rổ rá cạp lại” như Mai. Tôi nhếch mép cười khẩy. Ai lại đi rước một người đàn bà “cây độc không trái” về làm vợ chứ? Chắc gã đàn ông này cũng chỉ cần một người về cơm nước, giặt giũ thôi.

Tôi quyết định sẽ đi dự đám cưới. Tôi muốn nhìn thấy Mai trong bộ váy cô dâu lần nữa, để xem cô ấy hạnh phúc đến mức nào với lựa chọn “hạng hai” của mình. Và quan trọng hơn, tôi muốn khoe với cô ấy rằng tôi đang sống rất tốt, rất viên mãn bên người vợ mới đang mang bầu bé trai sáu tháng.

Chương 2: Những Hồi Ức Vụn Vỡ

Ngày cưới diễn ra tại một trung tâm tiệc cưới sang trọng bậc nhất thành phố. Điều này làm tôi hơi bất ngờ. Tôi cứ ngỡ Mai sẽ chỉ làm vài mâm cơm ra mắt họ hàng ở quê.

Tôi lái chiếc Mercedes bóng lộn đến sảnh, tay trong tay với Thư. Vợ mới của tôi diện chiếc đầm bầu hàng hiệu, khuôn mặt trang điểm kỹ càng, toát lên vẻ kiêu sa. Tôi muốn Mai thấy, rời xa cô ấy, tôi đã thăng hoa như thế nào.

Bước vào sảnh tiệc, không gian được trang trí bằng hoa loa kèn trắng – loài hoa Mai yêu thích nhất. Mùi hương dịu nhẹ gợi nhắc tôi về những ngày đầu mới yêu nhau. Ngày đó, tôi cũng từng là một gã trai nghèo, và Mai đã từ bỏ cơ hội du học để ở lại bên tôi, cùng tôi gây dựng sự nghiệp từ con số không.

“Anh Nam, lâu quá không gặp!”

Một vài người bạn chung cũ nhận ra tôi. Họ chào hỏi xã giao, nhưng ánh mắt nhìn tôi có phần dè dặt, thậm chí là ái ngại. Tôi bỏ qua những điều đó, ngẩng cao đầu bước về phía bàn tiệc dành cho khách mời.

“Cô dâu chú rể đẹp đôi quá nhỉ?” – Tiếng xì xào bàn tán xung quanh lọt vào tai tôi.
“Nghe nói chú rể là người tài giỏi lắm, yêu thương cái Mai hết mực đấy.”

Tôi tò mò nhìn lên màn hình lớn đang chiếu ảnh cưới. Cô dâu là Mai, vẫn nét đẹp đằm thắm, dịu dàng ấy, nhưng nụ cười rạng rỡ hơn bao giờ hết. Một nụ cười mà suốt 5 năm làm vợ tôi, cô ấy đã đánh mất. Còn chú rể…

Tôi nheo mắt nhìn. Người đàn ông trong ảnh trạc tuổi tôi, phong độ, đĩnh đạc, đeo một cặp kính tri thức. Gương mặt này… sao tôi thấy quen quen? Hình như tôi đã gặp ở đâu đó rồi?

Trong trí nhớ hỗn độn của tôi, một hình ảnh mờ nhạt hiện về. Bệnh viện? Hội thảo? Hay là đối tác kinh doanh? Tôi lục lọi ký ức nhưng chưa thể gọi tên chính xác.

“Anh sao thế? Thấy vợ cũ đẹp nên tiếc à?” – Thư huých tay tôi, giọng nũng nịu pha chút ghen tuông.
“Vớ vẩn. Anh đang nhìn xem gã nào mà dũng cảm thế thôi.” – Tôi cười nhạt, vỗ về vợ.

Đèn trong khán phòng vụt tắt. Tiếng nhạc du dương nổi lên. MC cất giọng trầm ấm mời cô dâu chú rể bước lên sân khấu.

Cánh cửa lớn mở ra. Mai xuất hiện trong chiếc váy cưới tinh khôi, tay trong tay với người đàn ông ấy. Khi ánh đèn spotlight chiếu thẳng vào khuôn mặt chú rể, tim tôi bỗng “thịch” một cái mạnh. Cảm giác quen thuộc biến thành một nỗi hoang mang mơ hồ.

Người đàn ông đó bước đi tự tin, ánh mắt nhìn Mai tràn ngập yêu thương và trân trọng. Anh ta cầm micro, giọng nói vang lên, trầm ổn và đầy uy lực:

“Cảm ơn mọi người đã đến chung vui với vợ chồng tôi – Trần Minh Vũ và Lê Thị Thanh Mai.”

“Trần Minh Vũ”. Cái tên vang lên lần nữa trong đầu tôi như một tiếng chuông cảnh tỉnh. Tôi nhớ ra rồi!

Mồ hôi lạnh bắt đầu toát ra sau gáy tôi. Không thể nào. Không thể là anh ta được.

Chương 3: Sự Thật Của Năm Năm Về Trước

Trần Minh Vũ. Đó là vị Bác sĩ Trưởng khoa Hiếm muộn nổi tiếng nhất cái thành phố này. Người mà cách đây 4 năm, vợ chồng tôi đã từng đến khám rất nhiều lần.

Ký ức ùa về như một thước phim quay chậm, sắc nét đến tàn nhẫn.

Ngày ấy, tôi và Mai dắt díu nhau đến phòng khám của bác sĩ Vũ. Tôi, với cái tôi to đùng của một gã đàn ông gia trưởng, luôn khăng khăng rằng mình khỏe mạnh, vấn đề nằm ở Mai. Tôi bắt Mai làm đủ mọi xét nghiệm đau đớn, còn tôi chỉ qua loa lấy lệ.

Tôi nhớ rõ, có một lần, bác sĩ Vũ đã gọi riêng tôi và Mai vào phòng tư vấn. Lúc đó, tôi bận nghe điện thoại công việc nên bảo Mai vào trước. Khi tôi bước vào, không khí trong phòng chùng xuống. Bác sĩ Vũ nhìn tôi với ánh mắt nghiêm nghị, còn Mai thì cúi gầm mặt, đôi vai run run.

“Kết quả thế nào hả bác sĩ? Vợ tôi lại có vấn đề gì à?” – Tôi hỏi, giọng đầy vẻ chán nản.

Bác sĩ Vũ nhìn Mai, rồi nhìn tôi. Ông định nói gì đó, nhưng Mai đã ngẩng lên, nhanh nhảu cướp lời:

“Anh Nam à… bác sĩ bảo… em bị tắc vòi trứng, buồng trứng đa nang nặng… Khó… khó có con lắm anh ạ.”

Tôi thở dài thườn thượt, buông một câu vô tình:

“Đấy, anh đã bảo mà. Em xem thế nào đi, chứ mẹ anh mong lắm rồi.”

Lúc đó, tôi thấy bác sĩ Vũ nhíu mày. Ông nhìn Mai chằm chằm, ánh mắt đầy sự khó hiểu và… thương cảm? Nhưng ông không nói gì, chỉ kê đơn thuốc và dặn dò vài câu chung chung.

Sau hôm đó, tôi càng có cớ để chì chiết Mai. Tôi coi mình là nạn nhân của cuộc hôn nhân không con cái này. Tôi tự cho mình cái quyền đi tìm niềm vui bên ngoài để “giải tỏa”. Và Mai, cô ấy cam chịu tất cả, uống thuốc, tiêm thuốc, chịu đựng những cơn đau thể xác và cả sự ghẻ lạnh của tôi.

Nhưng tại sao hôm nay, chồng mới của Mai lại chính là bác sĩ Vũ? Tại sao một vị bác sĩ đầu ngành, biết rõ bệnh tình “vô phương cứu chữa” của Mai, lại chấp nhận lấy cô ấy?

Một linh cảm đáng sợ bắt đầu len lỏi vào tâm trí tôi. Có gì đó không đúng. Có một mảnh ghép nào đó trong quá khứ đã bị tôi bỏ qua, hoặc bị ai đó cố tình giấu đi.

Tôi đứng dậy, nói dối vợ là đi vệ sinh, rồi len lỏi qua đám đông, tiến về phía gần sân khấu hơn.

Trên sân khấu, chú rể đang phát biểu.

“Tôi gặp Mai cách đây nhiều năm, trong một hoàn cảnh khá đặc biệt. Cô ấy là bệnh nhân của tôi. Tôi đã chứng kiến cô ấy trải qua những nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần mà hiếm người phụ nữ nào chịu đựng được. Tôi đã ngưỡng mộ sự hy sinh vĩ đại của cô ấy…”

Anh ta ngừng lại một chút, ánh mắt lướt qua khán phòng và dường như… dừng lại ở tôi. Một cái nhìn sắc lạnh, thấu tâm can, khiến tôi rùng mình.

“…Sự hy sinh để bảo vệ lòng tự trọng cho người mình yêu. Nhưng tiếc thay, sự hy sinh đó đã không được trân trọng. Và hôm nay, tôi đứng ở đây, không chỉ để làm chồng cô ấy, mà để bù đắp cho cô ấy tất cả những thiệt thòi đó. Tôi muốn nói với Mai rằng: Em là người phụ nữ hoàn hảo nhất, và em xứng đáng được làm mẹ của các con anh.”

Cả hội trường vỗ tay rào rào. Mai khóc. Những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má.

Nhưng tôi thì chết lặng. “Bảo vệ lòng tự trọng cho người mình yêu”? “Xứng đáng làm mẹ”? Những câu từ ấy xoay mòng mòng trong đầu tôi.

Đúng lúc đó, một bàn tay vỗ nhẹ vào vai tôi. Tôi quay lại. Là Hùng – trợ lý cũ của bác sĩ Vũ, người mà tôi cũng từng gặp vài lần ở phòng khám. Hùng cũng được mời dự đám cưới.

“Chào anh Nam. Trái đất tròn quá nhỉ?” – Hùng cười nhạt.
“Chào cậu.” – Tôi đáp xã giao, tâm trí vẫn đang rối bời.

Hùng nhìn lên sân khấu, rồi hạ giọng, nói một câu bâng quơ nhưng đủ để đánh sập cả thế giới của tôi:

“Anh Vũ đúng là người đàn ông tuyệt vời. Anh ấy biết chị Mai không có lỗi gì mà vẫn yêu thương chị ấy như thế. Hiếm ai làm được.”
“Không có lỗi gì? Ý cậu là sao? Cô ấy bị vô sinh mà?” – Tôi gặng hỏi, giọng lạc đi.

Hùng nhìn tôi, ánh mắt ngạc nhiên tột độ:

“Anh… anh không biết gì sao?”
“Biết cái gì?”

Hùng ngập ngừng một chút, rồi thở dài:

“Chuyện đã qua rồi, nhưng có lẽ anh nên biết để sống cho phải đạo. Năm đó, kết quả xét nghiệm của hai người… người vô sinh hoàn toàn là anh, anh Nam ạ. Anh bị dị tật ống dẫn tinh bẩm sinh và tinh trùng yếu đến mức gần như bằng không.”

“Uỳnh!” Như có một quả búa tạ giáng thẳng vào đầu tôi. Tai tôi ù đặc.

“Cậu nói láo! Rõ ràng Mai nói cô ấy bị tắc vòi trứng…”
“Đó là chị Mai xin bác sĩ Vũ nói dối đấy.” – Hùng cắt ngang. – “Hôm đó, khi có kết quả, chị Mai đã vào phòng bác sĩ trước. Chị ấy khóc lóc van xin anh Vũ đừng nói cho anh biết sự thật. Chị ấy bảo anh là người sĩ diện cao, gia đình anh lại trọng nam khinh nữ. Nếu anh biết mình bị vô sinh, anh sẽ sụp đổ, anh sẽ không sống nổi với sự dèm pha của họ hàng. Chị ấy chấp nhận nhận hết mọi ‘tội lỗi’ về mình, chấp nhận uống thuốc, chấp nhận điều trị những thứ bệnh mình không hề mắc, chỉ để anh được yên lòng, để giữ gìn cái danh dự hão huyền cho anh.”

Tôi lảo đảo, phải bám vào mép bàn mới đứng vững. Mọi thứ xung quanh tôi quay cuồng. Những ký ức ùa về tấn công tôi tới tấp.

Tôi nhớ lại những bát thuốc bắc Mai uống rồi nôn thốc nôn tháo. Tôi nhớ lại những lần Mai cắn răng chịu đau khi chọc trứng, dù cơ thể cô ấy hoàn toàn bình thường. Tôi nhớ lại những lời mạt sát của mẹ tôi: “Đồ cây độc không trái”, “Đồ đàn bà vô dụng”. Mai chỉ cúi đầu, nước mắt rơi lã chã nhưng không một lời thanh minh. Và tôi nhớ lại sự tàn nhẫn của chính mình: “Cô không đẻ được thì giải thoát cho tôi đi”.

Hóa ra, người vô dụng là tôi. Kẻ “cây độc không trái” là tôi. Và người đàn bà mà tôi vứt bỏ như một món đồ hỏng hóc ấy, đã dùng cả thanh xuân, cả sức khỏe và danh dự của mình để che chắn cho sự khiếm khuyết của tôi. Cô ấy đã yêu tôi bằng một tình yêu vĩ đại và mù quáng đến mức ngu ngốc.

Còn tôi? Tôi đã làm gì? Tôi ngoại tình. Tôi ruồng rẫy cô ấy. Và giờ đây, tôi đang hí hửng dẫn vợ mới mang bầu đến để trêu ngươi cô ấy.

Khoan đã! Vợ mới? Mang bầu?

Nếu tôi vô sinh hoàn toàn… thì đứa con trong bụng Thư là của ai?

Chương 4: Sự Bẽ Bàng Tột Cùng

Mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm áo sơ mi. Tôi quay phắt lại nhìn về phía bàn tiệc, nơi Thư đang ngồi. Cô ấy đang cười nói vui vẻ, tay xoa xoa cái bụng bầu sáu tháng.

Cái thai đó… không phải của tôi.

Tôi nhớ lại lúc Thư báo tin có thai. Lúc đó tôi vui mừng khôn xiết, coi đó là bằng chứng hùng hồn cho bản lĩnh đàn ông của mình, và là cái cớ hoàn hảo để ly hôn Mai. Tôi đã không mảy may nghi ngờ. Tôi đã quá tự tin, quá ngạo mạn.

Thư… cô ta là thư ký của tôi. Trước khi đến với tôi, cô ta có rất nhiều mối quan hệ phức tạp. Tôi đã bỏ qua tất cả vì nghĩ cô ta yêu tôi, và vì cô ta cho tôi cái mà Mai không cho được. Hóa ra, tôi chỉ là một gã khờ. Một gã khờ bị cắm sừng, bị lợi dụng để “đổ vỏ”, nuôi con tu hú mà vẫn vênh váo tự đắc.

Tôi nhìn lại lên sân khấu. Bác sĩ Vũ đang hôn lên trán Mai. Trong ánh mắt của Mai không có sự hận thù dành cho tôi, chỉ có sự bình thản. Cô ấy đã buông bỏ được gánh nặng quá khứ. Cô ấy đã tìm được người đàn ông thực sự trân trọng mình – người biết rõ sự thật nhưng vẫn giữ kín bí mật đó giúp cô ấy (cho đến tận bây giờ, anh ta cũng chỉ nói bóng gió chứ không vạch trần tôi trước đám đông).

Sự cao thượng của họ càng làm cho sự hèn hạ và ngu dốt của tôi hiện lên rõ mồn một.

Tôi cảm thấy mình như một con hề trần truồng giữa đám đông sang trọng. Những lời chúc tụng, tiếng nhạc vui tươi xung quanh như những mũi dao đâm vào da thịt tôi. Cái tên “Trần Minh Vũ” không chỉ là tên của chú rể. Nó là tên của Bản Án. Bản án cho lương tâm thối nát và sự ngu muội của tôi.

Tôi không thể ở lại đây thêm một giây phút nào nữa. Tôi không đủ can đảm để đối diện với ánh mắt của Mai, của bác sĩ Vũ, và của chính bản thân mình.

Tôi lảo đảo bước ra khỏi hội trường, bỏ lại sau lưng người vợ mới đang ngơ ngác gọi tên.

“Anh Nam! Anh đi đâu đấy?”

Tôi không trả lời. Tôi đi như chạy ra bãi xe. Tôi chui vào xe, đóng sầm cửa lại, gục đầu lên vô lăng. Trong không gian chật hẹp và tối tăm của chiếc xe sang trọng, tôi bật khóc. Tôi khóc như một đứa trẻ. Khóc cho sự mất mát mà bây giờ tôi mới nhận ra là to lớn nhường nào. Khóc cho sự nhục nhã ê chề mà tôi đang phải gánh chịu.

Tôi đã mất tất cả. Mất đi người phụ nữ yêu thương tôi nhất mực. Mất đi cơ hội làm cha thực sự (trừ khi có phép màu y học hoặc nhận con nuôi). Và sắp tới, tôi sẽ phải đối mặt với sự thật về đứa con trong bụng Thư, đối mặt với sự tan vỡ của cuộc hôn nhân thứ hai đầy dối trá này.

Đoạn Kết: Bóng Tối Sau Ánh Hào Quang

Tôi lái xe lao vút đi trong đêm Hà Nội. Phố phường vẫn rực rỡ ánh đèn, nhưng trong lòng tôi là một màn đêm đen kịt.

Điện thoại tôi rung lên liên hồi. Là tin nhắn của Thư: “Anh bị điên à? Bỏ em ở lại đám cưới một mình? Anh về ngay không thì đừng trách!”

Tôi ném điện thoại sang ghế phụ. Tôi không về nhà đâu. Tôi sẽ đi đâu? Tôi không biết. Có lẽ tôi sẽ đến bệnh viện, làm lại xét nghiệm để xác nhận điều mà tôi đã biết là sự thật. Và sau đó… là một cơn bão tố sẽ ập xuống đầu tôi và Thư.

Nhưng dù có làm gì, tôi cũng không bao giờ có thể quay lại ngày xưa được nữa. Hình ảnh Mai trong chiếc váy cưới, nụ cười bình yên của cô ấy bên người chồng mới, sẽ là hình ảnh ám ảnh tôi suốt phần đời còn lại.

Tôi đã từng nghĩ mình là kẻ chiến thắng khi rời bỏ cô ấy. Nhưng hôm nay, tôi mới biết, tôi là kẻ thua cuộc thảm hại nhất thế gian. Tôi đã tự tay vứt bỏ viên ngọc quý để nhặt lấy hòn đá cuội giả danh kim cương.

Và nỗi xấu hổ này, sự ân hận này, sẽ là bản án chung thân mà tôi phải mang theo đến tận lúc nhắm mắt xuôi tay.

Đám cưới của vợ cũ, hóa ra lại là đám tang cho lòng kiêu hãnh và hạnh phúc giả tạo của chính tôi.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2026 News