×
×

Ngay trong đêm Tân H-ôn, chồng chưa đụ;/ng đả gì đến vợ đã đề nghị chỉ sống với 1 năm rồi ly hô–n, vợ khóc hết nước mắt cầ;/u xi;/n, cho đến 4h sáng thì thấy chồng lúi húi ở đầu giường

Cưới xong, cả họ nhà chồng ai cũng bảo Lan là cô gái may mắn.
Chồng cô – Hưng, con trai độc nhất của ông chủ xưởng gỗ lớn nhất vùng, cao ráo, điềm đạm, lại học hành tử tế.
Thế nhưng đêm tân hôn – cái đêm mà đáng lẽ cô gái nào cũng hạnh phúc nhất – Lan lại khóc cạn nước mắt.

Vừa khép cửa phòng, Hưng bỗng thở dài, đặt phong bì dày lên bàn rồi nói nhỏ, giọng trầm lạnh như gió cuối mùa:

“Anh xin lỗi. Anh chỉ có thể sống với em đúng 1 năm thôi… Sau đó, em tự do.”

Lan sững sờ, tưởng mình nghe nhầm.
Cô run rẩy hỏi:

“Tại sao ạ? Anh… anh không thương em sao?”

Nhưng Hưng chỉ quay đi, ánh mắt lảng tránh.
Anh nằm xuống mép giường, lưng quay về phía cô, không một lời giải thích.


Lan thức trắng cả đêm, nước mắt chảy ướt gối.
Đến gần 4 giờ sáng, cô bỗng nghe tiếng sột soạt.
Mở mắt ra, thấy Hưng đang ngồi lúi húi ở đầu giường, tay cầm một thứ gì đó sáng loáng.

Cô giật mình bật dậy — và chết lặng.
Trong tay anh là một tấm ảnh cũchiếc dao nhỏ.

Tấm ảnh là chân dung một cô gái mặc váy cưới, khuôn mặt rất giống Lan — chỉ khác ở ánh mắt buồn đến ám ảnh.
Trên lưng tấm ảnh là dòng chữ run rẩy:

“Nếu có kiếp sau, mong anh đừng hứa gì nữa…”

Hưng run tay, khẽ khứa một đường nhỏ trên ngón út, nhỏ máu lên tấm ảnh rồi gấp lại.
Anh lẩm bẩm:

“Anh đã hứa với em… chỉ sống thêm 1 năm thôi. Một năm để giữ lời, rồi anh đi cùng em.”

Lan tái mặt, nghẹn giọng hỏi:

“Cô gái trong hình… là ai?”

Hưng quay lại, mắt đỏ hoe:

“Là vợ cũ của anh. Cô ấy mất cách đây đúng một năm, ngay trong đêm tân hôn… vì cứu anh thoát khỏi vụ cháy xưởng.”

Anh nói trong tiếng nghẹn:

“Anh từng hứa với cô ấy, nếu có ai thay thế được vị trí đó, anh chỉ sống thêm 1 năm để trả nợ nhân duyên… Em chính là người mà cô ấy muốn anh cưới, để anh biết thế nào là tình yêu khi mất đi.”


Lan ngồi sụp xuống, tim vỡ vụn.
Cả căn phòng chìm trong tiếng mưa ngoài cửa sổ.

Một năm sau, đúng ngày giỗ đầu của người vợ cũ, Hưng thật sự ngừng thở trong giấc ngủ, bên cạnh tấm ảnh cũ và một tờ giấy viết tay:

“Anh đã giữ lời.
Cảm ơn em vì đã đến trong năm cuối cùng của đời anh.”

Lan không gào khóc, chỉ lặng lẽ đốt bức thư.
Từ đó, cô không lấy chồng nữa, ở lại căn nhà ấy, mỗi đêm đều để một chỗ trống trên giường — đúng nơi anh từng nằm.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News