Trời hôm đó mưa như trút.
Gió quật từng hồi làm cửa kính rung lên bần bật.
Con bé chạy ra khỏi nhà trong bộ quần áo mỏng, chân trần, tóc ướt sũng.
Nó vừa chạy vừa khóc, giọng lạc đi trong mưa:
– Mẹ ơi… ông ấy đánh con…
Tôi chết lặng.
Chồng tôi đứng ở cửa, mặt lạnh tanh:
– Con bé láo, dám cãi lại tôi. Nhà này không nuôi đồ ăn hại.
Tôi lao tới ôm con, nó run lên từng cơn.
Trên cánh tay nhỏ có vết bầm tím còn mới.
Tôi không nói một lời.
Chỉ lặng lẽ cởi áo khoác, quấn cho con rồi kéo nó ra ngoài.
Sau lưng, chồng tôi quát theo:
– Đi thì đi luôn, đừng vác mặt về đây xin xỏ!
Cánh cửa đóng sầm.
10 PHÚT TRONG XE GIỮA CƠN BÃO
Con bé ngồi co ro ở ghế sau, cắn môi không dám khóc thành tiếng.
– Mẹ xin lỗi… – tôi nói, giọng run run.
– Mẹ không biết ông ấy lại tàn nhẫn đến vậy.
Nó lắc đầu:
– Con không đau… chỉ sợ thôi mẹ ạ.
Câu nói đó khiến tim tôi như bị ai bóp chặt.
Tôi nhìn mưa trắng xóa ngoài kính chắn gió.
Và trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất:
Người này không được phép tồn tại trong cuộc đời hai mẹ con tôi nữa.
CUỘC ĐIỆN THOẠI
Tôi lấy điện thoại.
Bấm gọi một số chưa từng gọi suốt 5 năm qua.
– Alo. Em đây.
– Anh còn giữ hồ sơ cũ không?
Đầu dây bên kia im lặng vài giây.
Rồi một giọng đàn ông trầm xuống:
– Anh giữ. Em chắc chắn muốn làm chuyện này chứ?
Tôi nhìn qua gương chiếu hậu, con gái tôi đang ngủ gục vì kiệt sức.
– Rất chắc.
SỰ THẬT BỊ CHÔN GIẤU
Chồng tôi không chỉ là một người vũ phu.
👉 Hắn từng trốn thuế khi còn làm giám đốc công ty vật liệu xây dựng.
👉 Từng đánh người gây thương tích nhưng dùng tiền dàn xếp.
👉 Từng làm giả giấy tờ đất đứng tên tôi để vay ngân hàng.
Tất cả bằng chứng đó…
Tôi đã âm thầm giữ lại từ lâu.
Chỉ chờ ngày hắn chạm vào con tôi.
KẾT CỤC
Ba ngày sau cơn bão.
Khi chồng tôi đang ngồi nhậu với bạn bè, trước mặt đông đủ người quen,
công an bước vào đọc lệnh bắt.
Hắn gào lên:
– Mày hại tao!
Tôi đứng ngoài hàng rào, ôm con gái trong lòng, bình thản đáp:
– Không.
Chính anh đã chọn cái giá này từ lúc giơ tay đánh con tôi.
SAU TẤT CẢ
Con bé chuyển sang trường mới.
Đêm đầu tiên, nó ngủ ngon lành, không giật mình khóc thét.
Còn tôi?
Tôi hiểu ra một điều rất muộn:
Có những cuộc hôn nhân sai lầm,
nhưng sai lầm lớn nhất là im lặng
khi con mình bị tổn thương.
Cơn bão hôm đó rất lớn.
Nhưng cơn bão thật sự
chính là cuộc điện thoại tôi gọi sau đó 10 phút.