×
×

Chỉ cần cưới, con sẽ được nhậ;p qu;ốc tị;ch, sẽ có cuộc sống sung túc, con không muốn quay về q//uê m//ùa, ngh;;èo k;;hổ nữa.

Từ ngày con gái út, Hạnh, nhất quyết đăng ký đi xuất khẩu lao động sang Hàn Quốc, vợ chồng tôi đã thấy trong lòng bất an. Nó vốn là đứa con gái hiếu động, ham khát vọng đổi đời, lại có cái tính bướng bỉnh chẳng chịu thua ai. Tôi vẫn nhớ cái hôm nó cầm hợp đồng lao động về, hồ hởi khoe:

– Mẹ ơi, chỉ cần làm việc chăm chỉ, vài năm là con trả hết nợ, rồi mình có tiền xây nhà mới.

Tôi mừng thì ít mà lo thì nhiều. Ở quê, ai cũng bảo đi Hàn đi Nhật là đổi đời, nhưng tôi biết bao cảnh khổ: người thì trốn trại, người thì bị bóc lột, có đứa còn chẳng về được.

Ấy vậy mà chưa đầy nửa năm sang bên đó, con đã gọi về với giọng đầy quyết liệt:

– Mẹ ạ, con tính chuyện lớn rồi. Con sẽ kết hôn với ông chủ tiệm gà rán.

Tôi chết lặng. Ông chủ tiệm gà rán mà nó nói… đã bảy mươi tuổi, vợ mất từ lâu, có cả con riêng bằng tuổi chú ruột của Hạnh. Thứ khiến con gái tôi mê muội không phải tình yêu, mà là số tài sản kếch xù người ta đang nắm giữ.

– Con có điên không Hạnh? – tôi gào lên trong điện thoại. – Con mới hai mươi sáu tuổi, đời còn dài, sao lại đi làm vợ người gần gấp ba lần tuổi cha con?

Nhưng Hạnh một mực:

– Mẹ không hiểu đâu. Ổng tốt với con lắm. Chỉ cần cưới, con sẽ được nhập quốc tịch, sẽ có cuộc sống sung túc. Con không muốn quay về quê mùa, nghèo khổ nữa.

Tôi khóc hết nước mắt, van xin, khuyên răn, nhưng nó như người bị bịt tai. Ngày nó xách vali rời nhà để sang làm dâu xứ người, tôi còn níu kéo cánh tay:

– Hạnh ơi, đừng tự đẩy mình vào bi kịch.

Nó chỉ im lặng, mắt ráo hoảnh. Trước khi bước qua cửa, nó dúi vào tay tôi một chiếc túi đỏ, nhỏ xíu, buộc dây cẩn thận:

– Mẹ, hai năm nữa hãy mở ra. Lúc đó mẹ sẽ hiểu con.

Tôi giữ chiếc túi ấy trên nóc tủ, như giữ một nỗi bất an âm ỉ.


Rồi tin dữ ập đến. Một buổi chiều oi ả, điện thoại reo. Đầu dây bên kia là giọng nhân viên lãnh sự quán, lạnh lùng như lưỡi dao:

– Gia đình chuẩn bị giấy tờ sang nhận tro cốt của chị Hạnh.

Tôi điếng người. Trời đất như sụp xuống. Mới hôm nào còn cười nói qua màn hình điện thoại, giờ chỉ còn lại tro bụi. Họ nói con tôi bị tai nạn giao thông trên đường từ tiệm về nhà. Người ta chôn cất sơ, chờ gia đình đến nhận.

Tôi ngã quỵ. Chồng tôi phải dìu. Đêm ấy, tôi khóc đến ngất đi.

Sáng hôm sau, như bị thôi thúc, tôi lôi chiếc túi đỏ ra. Bàn tay run rẩy gỡ nút dây. Trong túi… không phải vàng bạc hay kỷ vật gì, mà là một xấp giấy. Tôi run run mở từng tờ.

giấy chứng nhận nợ ngân hàng. Toàn bộ hồ sơ vay vốn đi xuất khẩu, vay mượn bà con lối xóm. Tổng cộng hơn bốn trăm triệu.

Tôi bàng hoàng. Con bé vẫn nói với chúng tôi rằng công ty tài trợ, chỉ cần ký hợp đồng, chẳng tốn bao nhiêu. Thì ra, để sang được Hàn, nó đã tự vay khắp nơi, lặng lẽ gánh trên vai. Trong giấy còn có chữ ký của người bảo lãnh: ông chủ tiệm gà rán.

Tôi gục xuống. Bao nhiêu oán trách bỗng tan biến, chỉ còn lại nỗi thương xót khôn nguôi. Hóa ra, con gái tôi đâu phải vì tiền mà cưới người ta. Nó cưới… để trả nợ. Ông ta đứng ra bảo lãnh, trả thay toàn bộ khoản vay, đổi lại Hạnh làm vợ. Con tôi chỉ muốn giữ cha mẹ khỏi cảnh gánh nợ chồng chất.

Hai năm sau mẹ hãy mở ra – nó từng nói. Bởi nó tin chỉ khi ấy, mọi khoản vay sẽ được thanh toán, cha mẹ sẽ không còn lo toan, và chúng tôi có thể tha thứ cho nó.

Nhưng con đâu biết, mẹ đã phải mở ra sớm hơn, để rồi nhận về cả tro tàn lẫn sự thật nghiệt ngã.


Ngày tôi sang Hàn nhận lại tro cốt, ông chủ tiệm ra tận sân bay. Ông già gầy guộc, tóc bạc phơ, nhìn tôi bằng ánh mắt đau đáu. Ông lặng lẽ đưa cho tôi một tập hồ sơ khác:

– Đây là hợp đồng bảo hiểm Hạnh mua ngay ngày sang đây. Nó để tên người thụ hưởng là cha mẹ. Tôi đã làm thủ tục, sắp tới tiền sẽ chuyển về cho bác.

Tôi nghẹn ngào, chẳng thốt nên lời. Người đàn ông bảy mươi ấy, dẫu giàu có, nhưng vẫn ôm khuôn mặt nhăn nheo đầy mất mát. Ông bảo:

– Nó là một cô gái tốt. Tôi chưa kịp cho nó hạnh phúc, đã để mất nó.

Tôi quay đi, không biết nước mắt là cho con hay cho cả số phận trớ trêu.

Chiếc túi đỏ vẫn còn đó, nhưng với tôi, nó đã trở thành một lưỡi dao cứa vào tim. Con gái tôi, vì cha mẹ, đã chọn một con đường gai góc, chịu mang tiếng ham tiền, chấp nhận cả một cuộc hôn nhân dị nghị. Và cuối cùng, nó đã ra đi khi tuổi đời còn quá trẻ.

Đêm nào tôi cũng ngồi ôm hũ tro cốt, thầm gọi tên con. Ở một nơi xa xôi nào đó, mong con hiểu rằng: mẹ đã hiểu hết rồi, Hạnh ạ. Con không tham lam, con chỉ muốn cha mẹ bớt khổ. Nhưng cái giá con phải trả quá đắt, đắt đến nỗi cả đời này mẹ chẳng bao giờ tha thứ cho chính mình.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News