Một buổi sáng oi ả, quán bún riêu của bác tôi đông nghịt khách. Ai cũng khen nức nở: “Bún riêu nhà bác ngon nhất phố này, ăn hoài không chán.” Nhưng có một điều lạ: chưa bao giờ tôi thấy bác hay người trong nhà ngồi ăn một bát bún nào cả. Người quen có hỏi thì bác chỉ cười trừ: “Làm cả ngày, ngửi mùi cũng no rồi.”
Mọi chuyện trôi qua cho đến một hôm, anh họ tôi dẫn bạn gái về ra mắt. Cô ấy vốn là người sôi nổi, thấy nồi bún riêu nghi ngút khói, mùi thơm dậy cả gian bếp, liền reo lên:
— Ôi, em thèm quá, cho em xin một bát nhé!
Không đợi ai trả lời, chị đã tự tay múc bún, chan nước riêu rồi ngồi xuống ăn ngon lành. Vừa đưa thìa lên miệng, bác tôi từ trong buồng lao ra, mặt đỏ bừng, tay run rẩy hất thẳng bát bún xuống đất. Nước riêu đỏ lòm văng tung tóe, chị bạn gái hoảng hồn lùi lại, còn cả nhà chết sững.
Bác gằn giọng, mắt long sòng sọc:
— Tao đã nói bao nhiêu lần, người nhà tuyệt đối không được ăn bún ở đây! Cấm!
Không khí nghẹt thở, chỉ còn tiếng bát sành vỡ loảng xoảng dưới nền gạch. Chị bạn gái sợ tái mặt, còn anh họ tôi run run hỏi:
— Sao thế hả mẹ? Bún của nhà mình thì có gì mà không được ăn?
Bác siết chặt tay, mắt ánh lên vẻ bí hiểm, như thể có một bí mật động trời ẩn sau nồi bún riêu bao năm nay…
Anh họ tôi vừa dứt câu, cả nhà đều nhìn chằm chằm vào bác. Gương mặt bác tái mét, mồ hôi lấm tấm rịn trên trán, đôi mắt đỏ ngầu như vừa bị ai bóc trần một điều gì đó.
Bác lắp bắp:
— Tao… tao đã nói là không được ăn mà!
Anh họ tôi gằn giọng:
— Nếu không nói rõ, hôm nay con sẽ không để yên!
Không khí căng như dây đàn. Cuối cùng, bác thở hắt ra, ngồi phịch xuống ghế, giọng khàn đặc:
— Cái nồi bún riêu này… đâu phải chỉ là nồi bún bình thường. Từ ngày mở quán, tao được một bà đồng già chỉ cho “bí quyết” nấu. Muốn khách ăn một lần nhớ cả đời, quán lúc nào cũng đông, thì trong nồi phải có… máu gà trống mới cắt tiết lúc nửa đêm hòa với nước riêu. Người ngoài ăn thì thấy ngon, nhưng người trong nhà mà ăn vào thì… mất lộc, gia đình tiêu tán.
Nghe đến đó, cả nhà chết lặng. Chị bạn gái cứng đờ, mặt trắng bệch, lùi dần ra cửa. Anh họ tôi thì tức giận, đứng phắt dậy:
— Mẹ vì vài đồng bạc mà để cả nhà sống trong cái thứ tởm lợm, mê tín này sao?
Bác quát lên, giọng the thé, gần như tuyệt vọng:
— Không! Chính nhờ thế mà nhà này mới sống được, mới có cơm ăn áo mặc! Ai ăn bát bún ấy sẽ kéo tai họa về cho cả họ!
Nói rồi, bác gạt tung nồi riêu còn đang sôi sùng sục xuống đất. Mùi tanh nồng bốc lên khắp gian bếp. Tất cả im lặng, chỉ có tiếng nước lèo đỏ lòm chảy dài trên nền gạch…