×
×

Em chồng l/y d/ị quay trở về nhà mẹ sống, chồng tôi nhường máy lạnh cho em gái để tôi b/ầu b/ì chịu n/óng thế rồi nửa đêm chuyện không mong muốn đã xảy ra

Tôi không nghĩ đời mình lại có ngày nằm co ro trong căn phòng nóng hầm hập, người đầm đìa mồ hôi, bụng bầu tám tháng căng cứng, trong khi máy lạnh mà đáng ra phải dùng lại đang chạy vù vù trong phòng em chồng – người vừa ly dị chồng, dọn về nhà mẹ đẻ sống và bất ngờ chiếm trọn sự ưu ái của cả gia đình chồng tôi.

Nhưng chuyện đời, đôi khi chỉ một cái máy lạnh cũng đủ khiến hạnh phúc hôn nhân lung lay như sợi chỉ treo chuông gió.

1. Sự trở về của em chồng và cơn giông đầu tiên

Ngày em chồng tôi kéo vali về nhà, tôi nhìn thấy trong mắt mẹ chồng một sự vui mừng rất rõ rệt, còn trong mắt chồng tôi là sự thương xót pha lẫn… trách nhiệm.

“Con bé khổ quá rồi,” mẹ chồng tôi thở dài khi xách đồ giúp con gái. “Mấy năm lấy thằng kia nó chịu đủ thứ tủi nhục.”

Tôi không phủ nhận chuyện em ấy bất hạnh, nhưng tôi cũng không nghĩ hậu ly hôn của em sẽ kéo theo những ngày tháng mệt mỏi của tôi về sau.

Ngay buổi tối đầu tiên, em chồng ngồi ở phòng khách, còn tôi thì lặng lẽ rửa bát. Bỗng em ấy nói vọng ra:

“Anh Hai, cái phòng con nóng lắm. Máy lạnh bị hư rồi, chắc nóng quá không ngủ được mất.”

Chồng tôi – người đàn ông mà tôi nghĩ luôn biết phân biệt đúng sai – lập tức trả lời:

“Thế để anh xem. Không được thì em ngủ phòng tụi anh đi, vợ anh chịu khó chút.”

Tôi đứng sững lại.

Tôi đang mang bầu tám tháng. Đêm nào cũng cần ngủ đủ giấc để máu huyết ổn định. Vậy mà anh nói như thể tôi không cần sự thoải mái vậy.

Nhưng rồi anh “sửa lại”:
“À mà thôi, để anh lấy máy lạnh của phòng vợ chồng anh lắp qua phòng em tạm.”

Mẹ chồng tôi gật đầu cái rụp:
“Ừ, con gái mới bị ly dị, đừng để nó sống khổ thêm nữa.”

Còn tôi… im lặng.

Tôi mím môi, cố không để nước mắt rơi trước mặt họ. Không lẽ bụng tôi không nặng bằng nỗi buồn ly hôn của em ấy? Không lẽ đứa bé tôi đang mang không xứng được thở một làn gió mát bằng người vừa mới dọn về?

Nhưng nói ra thì chỉ càng bị cho là ích kỷ.

2. Máy lạnh bị tháo, và tôi bắt đầu một đêm không ngủ

Tối đó, chồng tôi và thợ lắp máy lạnh đến. Họ tháo sạch bộ máy trong phòng tôi mang sang phòng em gái.

Tôi đứng nhìn chiếc điều hòa quen thuộc được khiêng ra khỏi phòng, giống như nhìn một người đang cứu sống mình bị kéo đi.

Chồng tôi bảo:
“Ráng chịu chút nha em. Vài hôm anh mua cái mới lắp lại liền.”

Tôi hỏi:
“Bao lâu là ‘vài hôm’? Ba ngày? Một tuần? Hay khi nào rảnh anh mới nhớ?”

Anh tỏ vẻ khó chịu:
“Sao em cứ làm căng vậy? Em gái anh vừa trải qua cú sốc lớn đó.”

Tôi cười nhạt:
“Còn em thì đang mang đứa con của anh. Cú sốc đó anh có nhớ không?”

Anh im. Mẹ chồng nghe thấy câu chuyện thì ngoài kia hắng giọng, kiểu không hài lòng với cách tôi nói.

Đêm đó, căn phòng như chiếc lò nướng. Tôi mang thai, thân nhiệt vốn cao hơn người bình thường. Chỉ nằm một lát, mồ hôi tôi đã chảy thành dòng. Cổ họng khát cháy, còn chân phù lên vì nóng.

Tôi bật quạt nhưng quạt chỉ thổi hơi nóng.

Đến một giờ sáng, tôi bắt đầu đau bụng từng cơn.

Tôi cố chịu.
Cố không gọi chồng.
Cố không làm phiền ai.
Cố đến mức cảm giác như có ai bóp chặt toàn bộ bụng tôi lại.

Đến cơn đau thứ sáu, tôi không chịu nổi nữa. Tôi gọi chồng.

Cửa phòng em chồng bật mở trước cả phòng chồng tôi.

“Chị kêu gì mà gấp vậy?” – em ấy bước ra, mặt nhăn nhó vì bị đánh thức.

Tôi ôm bụng:
“Chị đau… chắc phải đi viện.”

Em ấy còn chưa kịp nói thì chồng tôi chạy ra:
“Đau sao? Đau kiểu gì?”

Tôi không nói nổi nữa, chỉ biết thở dồn dập.

“Lên xe, anh đưa đi.”

Và thế là giữa đêm, tôi được đưa đi cấp cứu trong tình trạng mồ hôi nhễ nhại, người nóng như bị bỏng.

3. Ở bệnh viện: Câu nói khiến chồng tôi chết sững

Bác sĩ nghe tim thai, kiểm tra huyết áp rồi bảo:

“Chị bị tăng thân nhiệt, căng cơ bụng và mất nước. Nếu chậm thêm chút nữa là nguy hiểm cho bé.”

Tôi nằm đó, mắt nhắm lại, nước mắt âm thầm chảy ra.

Chồng tôi cúi đầu, không dám nhìn tôi.

Bác sĩ hỏi:
“Nhà chị có dùng máy lạnh không? Bà bầu cần phòng thoáng, mát, nếu chịu nóng quá dễ ảnh hưởng thai nhi.”

Tôi không lên tiếng.
Nhưng bác sĩ nói tiếp một câu khiến cả tôi và chồng đều sững lại:

“Ở giai đoạn này, thai phụ bị sốc nhiệt hoặc stress có thể dẫn đến sinh non. Hai vợ chồng cố gắng tạo môi trường tốt nhất cho bé nhé.”

Chồng tôi đứng chết tại chỗ.
Anh nắm tay tôi nhưng tôi rút lại.

Tôi không muốn nói chuyện.
Không muốn oán trách.
Nhưng trong lòng tôi vỡ vụn.

4. Sự tỉnh ngộ muộn màng của chồng

Khi bác sĩ cho tôi nhập viện theo dõi, chồng ngồi bên giường, giọng nghẹn lại:

“Anh… xin lỗi. Anh không nghĩ mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy.”

Tôi quay mặt đi.

“Em biết anh thương em gái anh. Nhưng anh có biết tối qua em chỉ muốn thở được không?”

Anh cúi đầu, giọng trầm xuống:

“Anh sai rồi. Anh đã để cảm xúc lấn át lý trí.”

Sau một hồi im lặng, anh nói điều làm tôi bất ngờ:

“Anh đã nói mẹ anh và con Loan. Máy lạnh phòng nó sẽ chuyển trả về phòng mình ngay. Còn nó… anh sẽ tìm phòng trọ cho nó ở tạm thời gian này.”

Tôi kinh ngạc.
“Anh… nói rồi?”

“Anh nói rồi. Anh nói nếu vì nó mà vợ anh phải nhập viện, thì tốt nhất nên ra ngoài ở cho thoải mái, để nhà này còn lo cho người sắp sinh.”

Trong giọng anh có cả giận, cả hối hận, cả sự bảo vệ muộn màng.

Tôi thở dài.
“Em không muốn ai phải đi khỏi nhà hết. Chỉ cần anh biết ưu tiên ai lúc này.”

Anh nắm tay tôi thật chặt.
“Anh biết rồi.”

5. Sự thật về em chồng khiến tôi sốc

Tối hôm đó, khi tôi đã ổn hơn, em chồng đến bệnh viện thăm tôi.

Khác với vẻ cau có, khó chịu ban đầu, hôm nay mắt em đỏ hoe.

“Em xin lỗi chị. Em không cố ý… Em chỉ thấy mẹ buồn, rồi anh Hai nói gì em cũng nghe theo. Em ly hôn, ai cũng thương em, nên em… quen được chiều.”

Tôi nhìn em, lặng người.

Em nghẹn ngào nói:

“Lúc chị đi cấp cứu, em sợ lắm. Em mới hiểu là nhà này… không chỉ của em nữa.”

Tôi cảm thấy mọi giận dữ trong tôi dịu xuống.

Không phải ai lớn lên trong sự nuông chiều cũng biết cách nhìn thấy nỗi đau của người khác.
Nhưng ít nhất, em ấy biết sai.

6. Trở về nhà: Căn phòng lại được lắp máy lạnh

Khi tôi xuất viện, máy lạnh đã được lắp lại trong phòng. Phòng được vệ sinh sạch sẽ. Giường thay ga mới. Còn mẹ chồng tôi đứng ở cửa, vẻ mặt đầy áy náy:

“Mẹ xin lỗi con. Lúc đầu mẹ chỉ thương con Loan quá… mà quên mất con cũng đang cần được chăm sóc.”

Tôi mỉm cười:
“Không sao đâu mẹ. Chỉ cần sau này đừng để tụi con bất hòa vì những chuyện nhỏ.”

Mẹ chồng gật đầu, rơm rớm nước mắt.

Đêm đó, lần đầu tiên sau nhiều ngày, tôi ngủ ngon. Máy lạnh chạy nhẹ nhàng, tiếng gió mát phả vào da khiến tôi như sống lại.

Chồng tôi nằm bên cạnh, đưa tay ôm bụng tôi, nói nhỏ:

“Từ giờ, anh sẽ không để ai – kể cả gia đình anh – khiến em phải chịu thiệt thòi nữa.”

Tôi quay sang nhìn anh.

Thật lạ… đôi khi phải trải qua tổn thương, ta mới thấy rõ ai thật sự đứng về phía mình.

7. Cái kết – và bài học trong hôn nhân

Chuyện máy lạnh tưởng như nhỏ nhưng lại làm lộ ra một vấn đề lớn:
Trong hôn nhân, chỉ cần một chút lệch lạc về ưu tiên là có thể khiến người phụ nữ tổn thương sâu sắc.

Em chồng tôi cuối cùng cũng dọn ra ở riêng. Không phải vì bị đuổi, mà vì chính em ấy muốn thay đổi.

Còn chồng tôi – người từng ngốc nghếch ưu tiên sai chỗ – bây giờ luôn nhắc tôi uống nước, bật máy lạnh trước khi đi ngủ, kê thêm gối cho tôi nằm, và đêm nào cũng hỏi: “Em có nóng không?”

Tôi đã tha thứ.
Không phải vì tôi yếu lòng, mà vì tôi nhìn thấy nỗ lực thay đổi của anh.

Và tôi nhận ra:
Không có cuộc hôn nhân nào bền vững nếu chỉ một người cố gắng. Nhưng chỉ cần cả hai cùng sửa sai, thì ngay cả một đêm cấp cứu đầy nước mắt cũng có thể biến thành bài học gắn kết.

Và đó… chính là câu chuyện của tôi.
Một câu chuyện mà đến giờ mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn rùng mình – chỉ vì một cái máy lạnh, mà tôi suýt mất đi điều quý giá nhất.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News